- Ăn hết hắn!
Thanh âm của Tần Mệnh như là giá lạnh rơi xuống dưới mái hiên, lạnh nhập vào cơ thể!
- Cái gì?
Sắc mặt Kỷ Mạt trắng bệch, ăn hết? Cái gì gọi là ăn hết?
- Không!
- Cót két!
Linh Khuyển Lôi Sư khép kín hàm răng, máu loãng bắn tung toé, nó từng ngụm từng ngụm cắn xé nhấm nuốt, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong cuồng phong bạo vũ, trong sấm sét đùng đùng bay lả tả.
Kỷ Thanh Sơn mặt mũi trắng bệch, tóc bay lung tung, kinh ngạc nhìn qua cái tình cảnh đẫm máu kia. Linh Khuyển Lôi Sư thật ăn hết Kỷ Mạt, còn không nuốt toàn bộ, là chậm rì rì nhai nuốt lấy, từng miếng từng miếng cắn nát.
- Hắn... Hắn với các ngươi... Thù gì?
Kỷ Thanh Sơn nói chuyện đều nói không rõ ràng rồi.
- Thời điểm các ngươi đi nhục nhã Đồng Hân, ta... Ở đó...
Tần Mệnh cười lạnh.
- Ngươi ở đó? Sao ngươi lại...
Kỷ Thanh Sơn còn tưởng rằng nghe lầm rồi, cái gì gọi là ngươi ở đó?
- Lão gia hỏa, miệng quá nợ, cũng là cái tội, kiếp sau gặp!
- Lão phu liều mạng với các ngươi.
Kỷ Thanh Sơn giận dữ, thẳng hướng Tần Mệnh, muốn lôi kéo hắn đệm lưng. Nhưng sau một khắc, mặt đều tái rồi, đầu Linh Khuyển Lôi Sư kia sau khi nuốt sống Kỷ Mạt, vậy mà nhào đầu về phía hắn. Hắn là Thánh Võ nhị trọng thiên, khí tức đầu Linh Khuyển Lôi Sư kia mạnh hơn hắn rất nhiều.
Kỷ Thanh Sơn gần như không có làm bao nhiêu phản kháng, đã bị chém giết, máu nhuộm biển xanh.
Đội ngũ phụng lệnh Kỷ Trác Duyên đến châm biếm Đồng Hân này, cứ như vậy bị hủy diệt trong mưa to gió lớn, một kẻ cũng đều không có lưu lại, máu tươi, xương vỡ, mãnh thuyền vỡ, cũng tại mưa to ăn mòn xuống tiêu tán sâu trong hải triều.
Sau khi Tần Mệnh hướng chúng Vương Hầu hành lễ, nói:
- Ba vị lão tổ Tử Viêm Tộc dẫn đầu đội ngũ hải tộc lùng bắt chúng ta đã chuyển phương hướng khác rồi, các vị mấy ngày gần đây liền ẩn núp gần đây, chắc có lẽ không có nguy hiểm gì rồi. Ngày bảy tháng bảy, chúng ta... Đón dâu...
- Nghĩ kỹ?
Thiên Đao Vương hướng phía Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi rời khỏi Hắc Giao chiến thuyền bĩu bĩu môi.
Hai nàng thì sao?
- Đón dâu, không thành thân.
Tần Mệnh còn nợ tam nữ Nguyệt Tình một cái hôn lễ đây này, hơn nữa hôn lễ trong suy nghĩ của hắn là có người nhà làm bạn, muốn tại Lôi Đình cổ thành.
- Coi như ngươi có chút lương tâm.
Tần Mệnh cười khổ, vị Thiên Đao Vương này giống như đều có thành kiến đối với nam tử. Có thể sửa chữa Hắc Giao chiến thuyền không? Chúng ta đón dâu không thể quá khó coi rồi.
Bách Luyện Hầu nói:
- Thử qua rồi, khó! Nếu như chỉ là sửa chữa chiến thuyền, chúng ta có biện pháp, cũng không thể bảo đảm lực lượng thời không bên trên còn có thể tồn lưu lại.
Thanh Long Vương cũng hiện thân, nói:
- Lực lượng thời không cùng Hắc Giao chiến thuyền dung làm một thể rồi, đơn giản động không được.
- Quên đi. Ngày bảy tháng bảy, có thể sẽ có một trận đại chiến, các vị các huynh trưởng chuẩn bị sẵn sàng.
- Thời khắc chuẩn bị lấy.
Chúng Vương Hầu dâng cao chiến ý, đều không thể chờ đợi được rồi.
- Các nàng đi với ta chứ?
Tần Mệnh hỏi Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi.
- Ngươi a, vẫn là cùng Đồng Hân đi, đủ đáng thương.
Yêu Nhi còn muốn tiếp tục bế quan đây này, nàng cũng không muốn rớt lại phía sau Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình.
- Thật tốt cùng Đồng Hân, chúng ta liền không đi trộn lẫn, thay chúng ta vấn an nàng.
Nguyệt Tình xinh đẹp mỉm cười, khẽ gật đầu, để cho hắn không cần có áy náy, không cần để ý các nàng.
- Lão Điện Chủ, qua mấy ngày có thể Tử Viêm Tộc sẽ mời ngài đi qua gặp mặt, đến lúc đó ta đến tìm ngài.
Tần Mệnh chào hỏi cùng Lão Điện Chủ, lại sau khi hành lễ cùng chúng Vương Hầu và các trưởng lão, chuẩn bị rời khỏi, U Minh Vương bỗng nhiên hô dừng hắn:
- Mang người trở về.
- Không cần, nếu như Tử Viêm Tộc thật muốn mạng của ta, đi mấy người đều là chết.
- Không phải phòng Tử Viêm Tộc, là phòng những thế hệ nhỏ bé kia.
Sự kiện Thăng Long bảng để cho Tần Mệnh thành tội phạm truy nã số một trong Tử Viêm Tộc, cũng là người Tử Viêm Tộc thống hận nhất, mặc dù Tần Mệnh là đi thỉnh cầu hợp tác, phương diện Tử Viêm Tộc cũng bắt đầu cân nhắc, nhưng cũng không phải tất cả mọi người hiểu tình huống, cũng không phải tất cả mọi người có thể hiểu nguyên tắc, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, bọn hắn phải bảo đảm an toàn của Tần Mệnh.
Tần Mệnh ngược lại chưa phát giác lấy sẽ có nguy hiểm gì, nhưng chúng Vương Hầu kiên trì, cũng liền thỏa hiệp rồi.
- Thích hợp nhất chính là Thanh Hải Vương.
U Minh Vương muốn an bài Thanh Hải Vương đi qua, võ pháp tạo nghệ tại trên ‘Rừng rậm’ của Thanh Hải Vương vô cùng cao thâm, am hiểu thế công, càng am hiểu thủ hộ. Trong phương viên nghìn trượng cây rừng hoa cỏ đều có thể tương liên cùng hắn, chịu chỉ huy của hắn.
Thanh Hải Vương lắc đầu, không muốn đi. Hắn đang hướng dẫn Yêu Nhi đột phá, truyền thụ võ pháp, hai người đều nhanh thành thầy trò rồi. Hắn lớn tuổi, thẳng vẫn luôn đang suy nghĩ thu đồ đệ, đem một thân bổn sự truyền thừa xuống dưới, nhưng không có gặp phải ai thích hợp, cho đến khi đụng phải Yêu Nhi. Trong cơ thể Yêu Nhi thậm chí có hạt giống Thụ Yêu, còn có tàn phiến thụ tâm của Thiên Võ Cảnh Thụ Yêu, lại còn là hai đại khí hải ‘Huyết’ ‘Mộc’ cộng sinh cùng tồn tại, hắn có loại cảm giác như đạt được bảo bối, hận không thể đều đem tất cả truyền cho Yêu Nhi. Hơn nữa Yêu Nhi là thê tử của Tần Mệnh, vậy cũng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.