- Ta bảo đảm, chuyện này sẽ không bay lên đến loại này cấp độ, cũng chỉ có mấy người chúng ta người biết rõ.
Kỷ Hoành Dũng từ trong không gian giới chỉ lấy ra cái hộp gấm, bỏ lên trên bàn, nhè nhẹ mở ra, trong căn phòng đẹp đẽ quý giá lập tức đầy tràn ánh trăng nhu hòa, không khí đều biến thành mát lạnh, trong hộp gấm lặng yên mà nằm ba viên bảo dược như dạ minh châu.
Khuôn mặt Phong Tiêu Dao có chút động:
- Nguyệt Tủy Đan?
- Không sai, đúng là Nguyệt Tủy Đan, ba viên!
Nguyệt Tủy Đan là bảo dược trân quý chỉ mỗi Bái Nguyệt tộc mới có. Trung ương quần đảo Bạn Nguyệt có tòa Nguyệt Hoa Trì, bên trong thai nghén lấy rất nhiều hoa sen thần dị, quanh năm hấp thu lấy tinh hoa ánh trăng, ba trăm năm vừa mở hoa, năm mươi năm lại kết tử. Mỗi khỏa Liên Tử đều ẩn chứa năng lượng ánh trăng quý giá lại khổng lồ, có thể nói chính là cực phẩm linh quả trong linh quả, không chỉ có lấy tác dụng tu luyện cực lớn đối với tộc nhân Bái Nguyệt tộc, còn là Thánh quả chữa thương.
Đến Nguyệt Tủy Đan chính là dùng Liên Tử vi chủ, trên trăm loại bảo dược làm phụ, bảo dược luyện chế trân quý, nghe nói có lấy công hiệu khởi tử hồi sinh thần kỳ, mặc kệ tổn thương nặng bao nhiêu, chỉ cần vẫn còn hơi thở, thì có thể cứu sống, cùng lúc khôi phục trong thời gian ngắn nhất.
Có thể thấy được Nguyệt Tủy Đan trân quý.
Ngay cả bên trong Bái Nguyệt tộc, đều chỉ có cao tầng mới có tư cách có được, ngay cả thiếu chủ như Kỷ Trác Duyên vậy, lúc dùng đều cần xin chỉ thị.
Loại bảo dược này đối với đấu thú sinh hoạt tại đấu trường giết chóc mà nói, có lấy sức hấp dẫn trí mạng như.
- Các ngươi đến cùng muốn làm gì?
Phong Tiêu Dao sau khi kinh ngạc, nhưng lông mày lại nhíu lại. Ba khỏa Nguyệt Tủy Đan? tuyệt đối không có khả năng là Kỷ Hoành Dũng, chuyện này nhất định là có kế hoạch của chút cao tầng Bái Nguyệt tộc.
Kỷ Hoành Dũng liền biết Phong Tiêu Dao không chịu nổi loại hấp dẫn này, bằng không thì hắn cũng sẽ không đến tìm hắn.
- Chúng ta muốn sai một vị Thánh Võ đến Đồng Nhân Đảo!
- Thánh Võ!!
Liên minh Tinh Diệu nghiêm lệnh cấm Thánh Võ tiến vào Đồng Nhân Đảo, chính là phòng ngừa xuất hiện ngoài ý muốn, đem cục diện cả hòn đảo đều đặt ở trong phạm vi có thể khống chế. Hiện tại Đồng Nhân Đảo, ngoại trừ liên minh Tinh Diệu đóng thủ rất nhiều cường giả ra, lại không có một ngoại nhân Thánh Võ cấp nào. Nếu như thời điểm này điều Thánh Võ đi vào, liên minh Tinh Diệu lại một mắt nhắm một mắt mở, Tử Viêm Tộc liền cơ hội đánh trả đều không có.
- Đúng! Thánh Võ! Chúng ta bảo đảm không gây ra thanh thế lớn, cũng sẽ không tổn thương Tần Mệnh cùng Đồng Ngôn.
- Vậy các ngươi muốn làm gì?
- Mang mấy người đi.
- Ai!!
- Hai nữ tử của Tần Mệnh, Nguyệt Tình! Đồng Hân!
Biểu lộ trên mặt Phong Tiêu Dao dần dần cứng lại:
- Làm như vậy thích hợp sao?
- Không có gì thích hợp hay không thích hợp. Tất cả hậu quả, trách nhiệm, toàn bộ do chúng ta đến gánh chịu, bảo đảm không sẽ dính dấp đến ngươi cùng liên minh Tinh Diệu.
- Chỉ là loại thủ đoạn bắt nữ tử này...
Phong Tiêu Dao thả chén rượu trong tay xuống, thật khó khăn, nhưng lại liếc mắt ba khỏa Nguyệt Tủy Đan trên bàn.
Kỷ Hoành Dũng cùng Thường Ngọc Lâm đều chú ý tới hắn vô ý thức mờ ám, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không làm bộ không có chú ý.
- Chúng ta sẽ không làm gì các nàng, chỉ là đưa đến trên di tích cổ Thanh Loan, cùng Tần Mệnh cùng Đồng Ngôn chơi một trò chơi. Lúc trước Tần Mệnh cùng Tử Viêm Tộc liên thủ hố đội đón dâu của chúng ta, bên trong liền có phụ thân của ta, thù này, ta phải báo.
Tần Mệnh đó là làm cục, các ngươi đây là bỉ ổi.
Phong Tiêu Dao làm bộ cân nhắc một lát, vẫn là lắc đầu:
- Cái giá lớn quá lớn, thứ cho ta bất lực.
- Phong huynh, không nghiêm túc suy nghĩ cân nhắc?
Thường Ngọc Lâm cũng từ trong không gian giới chỉ xuất ra hai cái kim tượng, xinh xắn tinh xảo, vàng chói, một chỉ là kim quy, một là kim viên, đều to tầm lòng bàn tay, chế tác tinh tế, như là vật phẩm trang sức trân quý nào đó.
- Đây là...
Phong Tiêu Dao lần nữa động dung, xuống vốn gốc rồi a!
- Kim Đào Ấn!
Thường Ngọc Lâm đem hai cái kim tượng đẩy tới phía trước, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn:
- Đây cũng là trọng bảo của Kim Linh Tộc chúng ta, hiệu dụng như thế nào, không cần nhiều lời. Chỉ cần Phong công tử gật cái đầu, cái hai cái này sẽ đưa đến tay ngươi rồi.
Kim Đào Ấn, là bí bảo thần kỳ thai nghén bên trong tổ địa của Kim Linh Tộc, một gốc đại thụ mấy ngàn năm, cách mỗi trăm năm đều ký kết ra một quả trái cây màu vàng bộ dáng bất đồng, bên trong thai nghén lấy linh thể kỳ diệu, như là sinh mệnh có thêm linh tính. Những trái cây này đi qua Kim Linh Tộc tỉ mỉ rèn luyện, đều biến thành vũ khí thủ hộ, bởi vì số lượng khan hiếm, uy lực bất phàm, cho nên vô cùng trân quý.
- Quá quý trọng rồi.
Phong Tiêu Dao lắc đầu, Kim Linh Tộc cùng Bái Nguyệt tộc thật là hào khí.
- Ta hiểu rõ quy củ đấu thú trường các ngươi, không cho phép dùng loại bí bảo này, Kim Đào Ấn không thể bảo hộ ngươi trên lôi tràng. Nhưng lúc ra ngoài tu luyện, khó tránh khỏi gặp được nguy hiểm, nó có thể tại thời khắc mấu chốt bảo vệ ngươi một mạng.