Nhưng, lôi triều càng ngày càng dữ dằn, trong đó có lượng lớn thanh lôi, mặc dù tinh tế, lại uy lực tuyệt luân, nổ vỡ nát dây leo, từ trong ra ngoài liên tiếp vỡ nát.
Đây là một bức hình ảnh cuồng bạo, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên dây leo dày đặc xen lẫn, phong khốn lấy lôi triều bạo động bên trong, đại địa rung động, sơn lâm lay động, bụi mù cuồn cuộn nồng đậm. Xa xa nhìn lại, sợi đằng giống như là đang trấn áp một đầu Lôi Thú bạo ngược. Đám kẻ săn giết phía ngoài liên tiếp hít thở, nhìn đến hoảng sợ run rẩy, không chỉ có tràng diện kinh người, càng quan trọng hơn là chênh lệch cảnh giới hai bên, Tần Mệnh trọn vẹn kém Cơ Dao Hoa nhất trọng thiên a, vậy mà thật sự có năng lực chống lại! Cơ Dao Hoa thế nhưng là đỉnh cấp thiên tài Địa Hoàng đảo, diễm danh cùng thiên phú nóng nảy bát phương, là thiên chi kiêu nữ.
Cơ Dao Hoa càng kinh ngạc, vậy mà áp chế không nổi? Không có khả năng! Ánh mắt nàng đột nhiên lạnh, huy động quạt lông liền muốn lần nữa đánh ra dây leo, sâu trong lôi triều lại lần nữa truyền ra tiếng ếch ộp thật to, một tiếng nổ lớn, lôi triều thai nghén Lôi Thiềm, mãnh lực ngẩng đầu, nổ lên Thanh Lôi vô tận, vỡ nát hơn ngàn sợi đằng, hình thành nộ trào như cơn lốc, quét sạch toàn trường.
Khí lãng cuồn cuộn, chật ních không gian, đại trận đều mãnh liệt bành trướng, suýt chút nữa bị đẩy lui.
Tần Mệnh từ giữa cơn bão năng lượng bạo động giết ra, thẳng đến Cơ Dao Tuyết.
- Tần công tử, quả nhiên bất phàm, bội phục.
Cơ Dao Tuyết kinh mà không loạn, thân như cầu vồng, động như du long, mạo hiểm lại xảo diệu tránh đi Tần Mệnh đuổi bắt, bay ngược hơn mười bước.
Toàn thân Tần Mệnh lôi sóng triều động, ầm ầm dẫn bạo, biến mất tại chỗ, đuổi giết Cơ Dao Tuyết, lần lượt bạo tạc, lần lượt vượt qua, nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt xuất hiện tại sau lưng Cơ Dao Tuyết, Cơ Dao Tuyết kinh hãi, vô ý thức liền muốn bay lên không, nhưng tại lúc nàng muốn khởi hành, lôi điện vậy mà đồng thời nổ tung tại đỉnh đầu, Tần Mệnh trống rỗng xuất hiện, lăng không xoay chuyển trên phạm vi lớn, quét chân bạo kích, khí thế bàng bạc, lực lượng hơn mười vạn cân quét ra cương khí gào thét, hối hả, tấn mãnh, bịch một tiếng nổ, đánh vào trên vai thơm như bạch ngọc của Cơ Dao Tuyết.
Lạt thủ tồi hoa (*)! Không có chút nào thương tiếc!
(*) Không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.
Cơ Dao Tuyết người khoác hào quang, linh lực thuẫn kiên cố dị thường, nhưng vẫn là bị mười vạn cực cảnh từ Tần Mệnh làm vỡ nát xương vai, thân thể lập tức mất cân bằng, gào thét trùng điệp quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt Cơ Dao Tuyết trắng bệch, nàng đau đến mức đều đổ mồ hôi lạnh:
- Tần công tử, ngươi thật là nhẫn tâm, ngay cả nữ tử đều đánh?
Thanh âm nũng nịu làm người ta thương yêu, nhưng nàng ra tay không chút nào mập mờ, mượn lực lượng trùng kích tại vai phải, thuận thế xoay chuyển, ngửa mặt hướng lên trên, một thanh trường kiếm tới tay, chém về phía đầu Tần Mệnh :
- Quỷ ảnh liên trảm!
Phản ứng như nước chảy mây trôi, phản kích tàn nhẫn xảo trá, kinh nghiệm chiến đấu của nàng tuyệt đối không chênh lệch so với nam tử.
Lãnh kiếm quét ngang, trong nháy mắt tàn ảnh trùng điệp, hoàn toàn phân biệt không ra hư thực bóng hình, cứ như quỷ ảnh trùng điệp, kiếm khí lạnh lẽo.
Cảnh giới nàng cao hơn Tần Mệnh nhất trọng thiên, một kiếm này nếu như trảm tại trên người Tần Mệnh, không chết cũng phải trọng thương.
Một cái chớp mắt kinh hồn, Tần Mệnh vô ý thức muốn né tránh, lại trong điện quang hỏa thạch vung mạnh quyền bạo kích, thẳng đến cái cổ trắng noãn như tuyết của Cơ Dao Tuyết.
Lấy mạng đổi mạng?
Con ngươi Cơ Dao Tuyết co lại, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Mệnh vậy mà lại hung tàn như thế, không tiếc trọng thương xuất kích.
Phốc phốc!
Bành!
Cơ Dao Tuyết lãnh kiếm động mặc vào yết hầu Tần Mệnh, từ phía trước tham tiến ló ra sau cái cổ, gần như đồng thời, Tần Mệnh đã đánh trọng quyền vào cái cổ trắng ngọc của Cơ Dao Tuyết, cứ việc nàng có linh lực thuẫn thủ hộ, nhưng lực trùng kích cuồng bạo vẫn là thẩm thấu xung kích, đè ép cổ nàng va chạm mặt đất, trong cổ vang lên tiếng tạch tạch tinh mịn.
Một nháy mắt biến cố, vượt qua tất cả mọi người tưởng tượng, ngay cả Cơ Dao Hoa nơi xa đang muốn xuất kích đều định tại nguyên chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn gần như dừng lại kia.
Đám kẻ săn giết lo lắng quan chiến nơi xa hít vào từng ngụm khí lạnh, bọn hắn mặc dù nhìn không phải quá rõ ràng, nhưng cơ bản đã có thể nhìn thấu xảy ra chuyện gì. Một màn kia, vậy mà để bọn hắn không tự chủ nổi lên cỗ hàn khí, may mắn không có đi trêu chọc Tần Mệnh.
Tần Mệnh một kích trúng đích, cánh chim phía sau mãnh liệt chấn kích, trọng quyền biến thành móng vuốt, bóp lấy cổ của nàng mang lên bầu trời cao, năm ngón tay phát lực, kim sắc ‘hỏa viêm’ nhảy nhót tại đầu ngón tay, điên cuồng thôn phệ lấy sinh mệnh lực trên người Cơ Dao Tuyết.
Hình ảnh kinh dị!
Tần Mệnh điên cuồng như ác ma.
Máu tươi trên cổ phun hoàng kim huyết nhuộm khắp thân thể, tuy nhiên hắn tránh đi xương cổ, trọng thương lại không nguy hiểm đến tính mạng.
- Không... Không...
Cơ Dao Tuyết mập mờ gào thét, nàng bị hù dọa, toàn thân rét run.
Phía dưới Cơ Dao Hoa đều giật mình bừng tỉnh, thét lên với phía không trung :
- Tần Mệnh! Là luận bàn! Chúng ta đây là đang luận bàn! Dừng tay, mau dừng tay.
Đám kẻ săn giết xem trò vui nơi xa một trận mê muội, tốt thay cho một tên Tần Mệnh, mẫu thân nó điên tới trình độ nhất định, cổ đều sắp bị chặt đứt, còn như người không việc gì?
- Tần Mệnh! Lại không dừng tay, đừng trách ta vô tình!
Cơ Dao Hoa hô to, từ trong không gian giới chỉ lấy ra độc châm.