Đúng vào lúc này, trong rừng rậm nơi xa truyền đến tiếng hổ gầm mát lạnh, một đầu mãnh hổ hùng tráng mạnh mẽ đâm tới, hối hả lao vùn vụt, đại thụ tảng đá đều bị dữ dội đạp nát đụng ngã, toàn thân nó cuồn cuộn bạch mang, đằng đằng sát khí, xông thẳng đến sát trận tỷ muội Cơ Dao Hoa bố trí.
Là Bạch Hổ!!
Cơ Dao Hoa bỗng nhiên quay người, Bạch Hổ từ xa lao đến, tốc độ kinh người, đang nàng nhanh chóng rõ ràng trong tầm mắt.
- Rống!
Bạch Hổ gào thét, tốc độ tăng vọt, cơ hồ đảo mắt liền đến, một trảo đập vào bên trên bình chướng, một tiếng nổ vang rung trời, sơn lâm rung động, bình chướng một trận sáng tối biến ảo, bị Bạch Hổ sinh sinh xé mở ra khe nứt, nó chân đạp phong lôi, phóng lên tận trời, thẳng đến chỗ Tần Mệnh cùng Cơ Dao Tuyết dây dưa.
- Không!!
Cơ Dao Hoa rên rỉ, cơ hồ có thể tưởng tượng đến hình tượng Cơ Dao Tuyết bị Bạch Hổ xé nát. Ở trên Đồng Nhân đảo, hình ảnh Bạch Hổ xé sống Xích Viêm Chu Tước, đến bây giờ còn lượn vòng trong đầu nàng.
Bạch Hổ bay lên không, sát thế ngập trời, hung tàn, bạo ngược, đáy mắt cuồn cuộn lệ khí, giống như là hung tính bị kích phát.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cơ Dao Tuyết ở không trung dâng lên tầng tầng gợn sóng trong ánh mắt, một cỗ năng lượng mê huyễn quả thực đã nện vào ý thức bạo ngược của Tần Mệnh, trong chốc lát, Tần Mệnh có chút hoảng hốt, lực lượng hai tay đều có chỗ yếu bớt, toàn thân Cơ Dao Tuyết bạo phát lên cường quang, sinh sinh đẩy lui Tần Mệnh, tại thời điểm Bạch Hổ giơ cao lợi móng vuốt muốn chụp về phía nàng, nàng ôm yết hầu vỡ vụn từ trên cao rơi xuống.
Toàn thân Cơ Dao Hoa đổ đầy mồ hôi lạnh, thân như cầu vồng, đằng không mà lên, rơi xuống phía muội muội, vững vàng ôm lấy, trốn vào rừng rậm.
Bạch Hổ một kích thất bại, phát ra tiếng rít gào cuồng liệt, âm thanh chấn động sơn hà, chấn động đến cây cối lung lay, đàn thú kinh dị, hai con ngươi lệ khí như biển, vọt lên đuổi theo phương hướng Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết thoát đi.
Cơ Dao Hoa quay đầu nhìn một cái, tâm thần đều rung động, đầu hổ yêu này làm sao lại đuổi theo tới?
- Tỷ tỷ... Cứu ta...
Cơ Dao Tuyết vỡ vụn yết hầu, sinh cơ toàn thân biến mất, thoi thóp.
- Lại chịu đựng thêm một chút!
Cơ Dao Hoa đang chạy như bay đằng không mà lên, chân đạp phong vân, ôm Cơ Dao Tuyết lăng không xoay chuyển, nàng vung quạt lông ra đạo đạo nồng vụ, một mảnh trắng xóa, đánh về phía Bạch Hổ, sương mù dày đặc như mây tựa như biển, trong chốc lát che mất cây rừng.
Oanh!
Nồng vụ bạo động, đập ra ngàn vạn sợi đằng, nhanh như bôn lôi, ù ù tiếng vang, vỡ nát mấy chục cây đại thụ, mấy chục tấn nham thạch, đối diện va chạm Bạch Hổ, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên bao phủ nó, vô số sợi đằng cũng giống như như sắt thép cứng rắn, lấp lóe ánh sáng màu xanh lục, hàn quang um tùm, dữ dội cuồng liệt đụng chạm lấy thân thể mãnh hổ, muốn đánh xuyên qua, quấn quanh nó.
Bạch Hổ giận dữ hét to, người khoác chiến y, không sợ hãi mạnh mẽ đâm tới, toàn thân nở rộ bạch mang, nó mạnh mẽ đâm tới trong cuồng triều sợi đằng, tồi khô lạp hủ (*) cuồng dã lao về phía trước, chỉ chớp mắt đã giết ra, đằng không mà lên, nhào về phía Cơ Dao Hoa.
(*) Dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Cơ Dao Hoa đột biến, nhanh nhẹn rơi xuống đất, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, liên tục vung đánh quạt lông, ngăn trở mãnh hổ hung tàn.
Tần Mệnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, dùng sức che lấy cổ, máu không ngừng chảy ra, khóe miệng cũng đang không ngừng chảy máu, hắn cố nén đau nhức kịch liệt, toàn lực điều động lấy hoàng kim huyết khép lại vết thương. Mạch máu, xương cốt, huyết nhục chỗ cổ, đều hiện ra kim quang nhàn nhạt, dũng động sinh mệnh lực mênh mông, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại vết thương.
Hơn ba mươi kẻ săn giết đứng tại ngoài trăm thước, ngạc nhiên đánh giá Tần Mệnh. Có một loại đau gọi là ‘nhìn đều đau’, cổ đều suýt chút nữa chặt đứt, hắn thậm chí cả la cũng không có la một tiếng? Đây rốt cuộc là kiên cường, hay là điên cuồng? Một Địa Võ bát trọng thiên, vậy mà suýt chút nữa giết cửu trọng thiên? Cửu trọng thiên thì cũng thôi đi, thế nhưng Cơ Dao Tuyết là thiên tài Địa Hoàng đảo, lại còn là vưu vật diễm quan hải vực, mẫu thân nó hắn thật hạ thủ được a.
- Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn!
Một kẻ săn giết bỗng nhiên nhắc nhở, thanh âm ép tới rất thấp.
Những người khác trước mắt đều là sáng lên, tâm động. Ngọc đỉnh trong tay Tần Mệnh tuyệt đối là hãn thế trọng bảo, trái tim kia cũng có thể là có đại bí mật, nếu như có thể nắm bắt tới tay, không uổng công bọn hắn mạo hiểm đến Thanh Loan di tích cổ một chuyến. Thế Nhưng, Tần Mệnh hung tàn lưu lại cho bọn hắn bóng ma, nếu thật là đánh nhau, có thể cũng sẽ mất mạng a.
- Sợ cái gì, cổ của hắn đều nhanh đứt mất.
- Hắn muốn nổi điên làm sao bây giờ?
- Liền hắn điên? Chúng ta điên lên cũng không tốt gây.
- Cùng tiến lên, nhắm ngay cổ của hắn đánh, Tần Mệnh hắn là điên, cũng không phải giết không chết. Giết hắn, đã có thể cầm tới bảo bối, còn có thể cầm đầu của hắn đi hải tộc lĩnh thưởng.
Bọn hắn tương hỗ phồng lên kình, kích động, nhưng ai cũng đều không dám là người đầu tiên ra tay, cũng không có người nào thật cất bước tới phía trước. Bọn hắn nhìn Tần Mệnh cả người là máu, trong lòng từng đợt bỡ ngỡ.
Thật lâu, một thủ lĩnh vừa hít một hơi, ánh mắt hung ác, sợ cái trứng, Tần Mệnh cũng là người, không phải thần.
Hắn nắm chặt trọng kiếm trong tay, rón rén tới gần Tần Mệnh.
Những người khác tương hỗ đánh cái ánh mắt, phân tán vây lại.
Tần Mệnh cùng Cơ Dao Tuyết cùng Cơ Dao Hoa vừa rồi chém giết hủy đi vài trăm thước rừng cây, tàn nhánh lá xanh đầy đất, mê vụ phiêu đãng, vô cùng yên tĩnh. Bọn hắn tận lực không phát ra âm thanh, ngay cả hô hấp đều tạm thời ngừng lại, lặng yên về phía trước.