Khô lâu ‘U buồn’ nghiêng đầu, nhìn khô lâu to lớn bên cạnh, nhìn lại vị trí hai người, không vui rồi, vậy mà đi phía trước ta? Nó dẫn theo cốt đao gõ khung xương to lớn, chỉ chỉ chân hai người, ý là khiến nó nhìn một cái. Khung xương to lớn không có lý lẽ với nó, ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước đứng ở trước trận, rõ ràng là vật chết, nhưng lại đứng ra một mảnh sát tràng uy mãnh, khí thế kinh người.
Khô lâu nhỏ đàm phán không có kết quả, đi phía trước vài bước, đứng ở trước khô lâu to lớn.
Khô lâu lớn cúi đầu nhìn nó, khô lâu nhỏ vừa nghiêng đầu, không để ý tới, nó vác lấy cốt đao, cũng ngẩng đầu mà bước đứng đấy.
Khô lâu lớn nhích lên trước, khô lâu nhỏ mất hứng, cũng đi đến phía trước vài bước.
Khô lâu lớn bãi xuống xương tay, đè lấy đầu khô lâu nhỏ, bắt nó nó đẩy đến đằng sau.
Khô lâu nhỏ lại nhích lên trước.
Khô lâu lớn càng đẩy nó về sau.
Một hồi vô thanh đọ sức giằng co trong chốc lát, khô lâu nhỏ rốt cục cũng bạo phát, nó liền nhảy nhót loạn xạ, ken két hô loạn, vung lấy cốt đao liền gõ đánh trên người khô lâu to lớn, thương thương chấn vang.
Ai là lão đại! A! Ai là lão đại! Ngươi lại dám soán vị!
Khô lâu nhỏ rất tức giận, hướng lũ khô lâu sau lưng răng rắc răng rắc nói gì đó.
Hơn năm mươi khô lâu tập thể nghẹn ngào, chúng bày biện tư thế đứng ở nơi đó, toàn thân lượn lờ cát đen, chỉ là... Thoạt nhìn có chút dại ra.
Khô lâu nhỏ tức giận, đi đến trong đội ngũ, đập loạn một trận cái này, loạn khiển trách một lần cái kia, giống như đang phát tiết sự bất mãn của mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai phản ứng. Khô lâu nhỏ ngơ ngác đứng một lát, cuối cùng đi đến bên cạnh, ngồi ở trên tảng đá, lại ưu thương rồi, ai, thất thế rồi.
Tất cả mọi người hoảng hốt, kinh hãi, không có ai để ý tranh quyền đoạt thế cái gì, bọn hắn hôm nay xem như mở rộng tầm mắt rồi, bọn khô lâu này đến cùng sinh tồn bao nhiêu năm a, chúng vậy mà sinh ra linh trí rồi, những cát đen này lại là thứ khủng bố gì? Bọn hắn lần này là thật sự sợ hãi, lục tục ngo ngoe lui về trong núi rừng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không ngừng có người tụ đến nơi đây, đều bị tiếng nghị luận của đám người làm cho kinh đến. Có người lưu lại tiếp tục quan sát, nơi càng là quỷ dị càng khả năng ẩn núp lấy trọng bảo, có người quyết đoán rời khỏi, cái thứ này quá dọa người rồi, hãi đến sợ.
Cũng không lâu lắm, đám người lại bắt đầu rối loạn, quả thực hiếu kỳ trong sơn động mai táng dạng bảo tàng gì. Không thể phủ nhận chính là, bên trong nhất định là trọng bảo, nếu như có thể đạt được, chắc chắn là đại cơ duyên, có thể thay đổi cuộc đời của mình.
Nam tử dũng mãnh lần nữa hiệu triệu mọi người hành động.
Có người dẫn đầu, sẽ có người đi theo, bọn hắn dù sao cũng đều là chút ít kẻ săn giết liếm máu trên lưỡi đao, rất nhanh liền lại tụ tập hơn trăm người. Nhưng, ai cũng không xác định trong sơn động còn có bao nhiêu khô lâu, lại sẽ có bao nhiêu linh vật khủng bố, cho nên nhân số sau khi đến trăm người liền không gia tăng lên.
Đúng vào lúc này, phía sau đám người thoáng xuất hiện rối loạn, mấy nam tử cao lớn uy mãnh từ trong núi rừng đi tới, ngắm nhìn cánh núi lớn nghìn trượng như cự ưng giương, đi về hướng đội ngũ phía trước.
- Đó là Vũ Văn Uyên sao?
- Đệ nhất thiên tài Thiên Mông tộc, hắn đã Địa Võ bát trọng thiên rồi?
- Hắn không đến ba mươi tuổi đi? Thiên tài chính là thiên tài, không đến ba mươi đã là Địa Võ bát trọng thiên rồi, ta đây đều hơn năm mươi, vẫn còn bước chậm ở Địa Võ tam trọng thiên đây này, trước khi chết có thể đến Địa Võ ngũ trọng thiên liền mỉm cười nơi chín suối rồi.
- Đó thật sự là Vũ Văn Uyên? Trên Thăng Long bảng một mình chống đỡ Tần Mệnh, thực lực tương đương, nếu như không phải Tần Mệnh bị người khác đánh lén, hai người nhất định có thể kính dâng một trận chiến đỉnh phong cho thế hệ tân sinh.
Vũ Văn Uyên đi đến đội ngũ phía trước, tóc dài màu đen tùy ý rối tung, lông mày anh tuấn xéo nghiên trên gương mặt, khuôn dài nhỏ ẩn chứa con mắt màu đen sắc bén, đôi môi mảnh mỏng khẽ mím, hình dáng bộ mặt góc cạnh rõ ràng, đều giống như mãnh hổ hành tẩu trong bóng tối, thân hình lãnh ngạo bức người, cao lớn thon dài nhưng lại không thô cuồng, tản ra cường thế như khinh thường trời đất.
Hai vị nam tử đi theo phía sau cũng vô cùng uy mãnh, đều là tộc nhân đến từ Thiên Mông tộc. Hai ngày xuống đây, chỉ có bọn hắn gặp nhau, còn không tìm được tộc nhân khác.
- Vũ Văn thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...
Có người đã chạy tới nịnh nọt ton hót mong đạt được kết quả tốt, đem chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối nói cho bọn hắn nghe.
Vũ Văn Uyên hơi nhíu mày, đánh giá lũ khô lâu phía trước, trên đời thật có sinh vật không chết? Cát đen hình như là đang thủ hộ lấy chúng, bao vây lấy khung xương, ngưng hóa thành áo giáp, là chúng đang khống chế lấy cát đen, hay là trong sơn động càng có lực lượng cường đại đang chỉ huy cát đen trợ giúp khô lâu?
Vũ Văn Uyên cho tráng hán bên cạnh ánh mắt:
- Thử xem thực lực những khô lâu này.
Tráng hán kia gật đầu, uốn éo cổ, hai nắm đấm chậm chạp có lực nắm chặt, khớp xương toàn thân phát ra tiếng đùng đùng giòn vang, một cỗ lực lượng kinh người nhúc nhích tại toàn thân, hắn bước đi về phía khô lâu phía trước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng phát đỏ, không sợ hãi, hai đấm tay hắn bò đầy phù văn huyền diệu, phù văn tỏa ra cường quang rạng rỡ, bắt đầu khởi động lấy năng lượng bành trướng.
Hắn là truyền nhân chi thứ Thiên Mông tộc, tên là Vũ Văn Khải, có cảnh giới Địa Võ ngũ trọng thiên, mặc dù không thể đi tham gia Thăng Long bảng, nhưng cùng lúc không có nghĩa là thiên phú yếu thực lực hắn kém. Hắn bước dài tiến lên, tốc độ đột nhiên tăng vọt, quay quay trọng quyền đánh tới đội ngũ khô lâu phía trước, quyền thế cuồng mãnh, phù văn vòng quanh nắm đấm cực tốc xoay tròn, cường quang càng ngày càng đỏ thịnh.