Thường Vô Hối cùng Kỷ Hoành Dũng thẹn quá hoá giận, nhưng có sinh lòng hoài nghi, Tần Mệnh vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút? Hay là thật có loại dự định kia? Chẳng lẽ Tử Viêm tộc còn có bố trí khác?
- Tần Mệnh, Tử Viêm Tộc các ngươi đến cùng tới bao nhiêu người?
Cơ Tuyết Thần theo sát đằng sau Tần Mệnh, cũng nghe được ý tứ trong lời của hắn.
- Chỉ chúng ta.
- Vậy ngươi vừa rồi...
- Hù dọa bọn hắn một chút.
Tần Mệnh tiện tay đẩy đi cành cây trước mặt, hành tẩu ở trong rừng rậm thâm thúy. Vũ Văn Uyên xác thực rất mạnh, hơn nữa còn coi là một nam tử, từ đầu đến cuối, Vũ Văn Uyên hoàn toàn là chiến đấu bằng võ pháp, không có sử dụng cái vũ khí đặc thù khác, hoặc là ám chiêu gì. Lấy địa vị Vũ Văn Uyên, lấy thực lực Thiên Mông tộc, Tần Mệnh không tin trên người Vũ Văn Uyên không có mấy món chí bảo bảo mệnh, hoặc là bí khí vượt cấp giết người, nhưng cho đến một khắc cuối cùng, Vũ Văn Uyên đều không dùng ra.
Cơ Tuyết Thần rất im lặng:
- Hù dọa hai lần có hiệu quả?
- Có hiệu quả đương nhiên tốt, không có hiệu quả cũng được. Chuyện một câu nói, làm cũng chả mất công.
Cơ Tuyết Thần theo sát Tần Mệnh, lặng lẽ đánh giá hắn. Thật sự là thuận miệng nói? Hay là Tử Viêm tộc thật có bố trí gì? Tuy nhiên, kẻ điên này là càng ngày càng mạnh, vậy mà lại chính diện đánh bại Vũ Văn Uyên, nếu như không phải có bọn người Thường Vô Hối nhúng tay, nói không chừng thật có thể quyết ra sinh tử. Hắn từ nhỏ đã hâm mộ người có thiên phú cao thực lực mạnh, nhưng đi theo bên cạnh Tần Mệnh, hắn cũng không phải hâm mộ, mà là áp lực, còn có loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Tiểu tử này nhìn thì người vật vô hại, nói chuyện đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, không hiểu rõ hắn còn thật sự cho rằng đây là một thiếu niên bình dị gần gũi đầy ánh nắng a.
Bây giờ nghĩ lại tràng cảnh lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt, hắn là bất luận như thế nào đều sẽ không nghĩ tới hôm nay.
- Chúng ta bây giờ đi dạo gần đây thôi, náo ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng các tỷ tỷ của ta cũng sẽ tới.
- Không nôn nóng.
- Tại sao lại không nôn nóng nảy? Ngươi không phải đã nói muốn dẫn ta tìm các nàng à. Tần Mệnh, ngươi cũng không thể lật lọng a, chúng ta đều đã ước định cẩn thận. Đúng rồi đúng rồi, sau đó ta khẳng định cho ngươi chút thù lao, sẽ không để cho ngươi giúp không ta lần này.
Cơ Tuyết Thần trong lòng hoảng hốt, Tần Mệnh là cây cỏ cứu mạng duy nhất của hắn hiện tại.
- Không phải không tìm, ta có chuyện muốn xác minh.
Trước khi Tần Mệnh ngăn Vũ Văn Uyên lại, từ trong miệng những kẻ săn giết rối bời kia đạt được một tin tức —— bên trong hang núi kia lại có vật bất tử.
Hắc sa nặng nề, khô lâu có linh trí, đều để hắn có loại cảm giác quen thuộc.
Khô lâu bên trong có bộ to chừng hai thước, còn có khô lâu nhỏ ‘Đa sầu đa cảm’, càng cho Tần Mệnh hoài nghi sâu hơn.
Chẳng lẽ, Mã Đại Mãnh tới?
Cẩn thận tính toán ra, bọn hắn rời đi Vạn Tuế sơn đến bây giờ đã một năm rưỡi, dựa theo ước định ban đầu, Mã Đại Mãnh cùng Tuyệt Ảnh kỳ thật sớm đã bắt đầu lịch luyện. Sự kiện Thanh Loan di tích cổ lần này huyên náo rất oanh động, từ lúc tràn ra tin tức đến khi mở ra di tích cổ không sai biệt lắm đã hai tháng, bởi như vậy, Mã Đại Mãnh bọn hắn tới đây thật là có khả năng.
Một năm rưỡi không gặp, Tần Mệnh thật đúng là có chút nhớ hắn. Từ tràng diện đám kẻ săn giết miêu tả đến xem, Mã Đại Mãnh khống chế hắc sa càng tinh thuần, vậy mà có thể đối kháng cùng Địa Võ ngũ trọng thiên.
- Ngao...
Từng tiếng sói tru từ đằng xa truyền đến, đám người đang tản ra liên tiếp dừng lại, ngừng chân nhìn ra xa.
Thanh âm kia không phải một đầu, mà là một đám... Một đoàn...
Tiếng sói tru liên tiếp vang vọng, quanh quẩn ở phương xa, cấp tốc thúc đẩy về phương vị này, mơ hồ đều có thể cảm nhận được mặt đất rung động, vô số đá vụn nhỏ xíu nhảy nhót.
Tần Mệnh mở rộng đôi cánh chim, phóng tới không trung, nhìn ra xa.
- Chờ ta một chút.
Cơ Tuyết Thần buồn khổ, người này làm sao lại nhất kinh nhất sạ, có thể cân nhắc người khác hay không?
Trên thảo nguyên phía xa đang có thú triều khổng lồ đang lao nhanh, từng đôi mắt xanh mơn mởn tại sáng sớm đáng chú ý dị thường, con mắt to lớn bằng nắm đấm, thể phách khoẻ mạnh đang lao vùn vụt hiển thị rõ lực cảm giác cùng thái độ cuồng dã. Là đàn sói, đàn sói phô thiên cái địa, một chút nhìn không thấy bờ, đều thấy không rõ là bao nhiêu con.
Đủ loại sói, có chút to như voi, tốc độ lại thật nhanh, đạp động mặt đất ù ù tiếng vang, có chút toàn thân màu trắng, trán phóng ánh trăng sáng rực, có chút toàn thân đen nhánh, dũng động hắc khí tà ác, còn có chút huy động cánh chim, lao vùn vụt ở trên không. Bọn chúng mặt đầy dữ tợn, răng nanh lộ ra ngoài, trong đôi mắt xanh mơn mởn tất cả đều là quang huy hung tàn.
Cứ việc cách rất xa, Tần Mệnh vẫn có thể cảm nhận được mùi huyết tinh đập vào mặt.
Đàn sói thường thường so với thú triều đều đáng sợ, bọn chúng thường có tính kỷ luật cực mạnh, mà từng con đều hung tàn khát máu.
Rất nhiều người đều nhảy đến ngọn cây, hướng về nơi xa nhìn quanh, sắc mặt đều trắng bệch, hít vào từng ngụm khí lạnh.
- Rống!
Một tiếng hét dài, mát lạnh điếc tai, sát phạt ngập trời, sâu trong đàn sói có đầu cự lang màu vàng, tráng kiện uy mãnh, toàn thân như thiếp vàng đúc thành, kim quang sáng chói, lóe ra hàn mang băng lãnh. Nó thét dài, chỉ huy địa đàn sói phô thiên cái phát động tiến công.
- Đồng Ngôn! Đồng Hân!
Tần Mệnh cau mày, phía trước đàn sói có hai thân ảnh đang lao vùn vụt, Tử Viêm mãnh liệt, giống như là liệt hỏa ác thú lao nhanh, khi thì cất bước lao đi, khi thì mở rộng Tử Viêm Dực lao vùn vụt.
Ngay cả bọn người Kỷ Hoành Dũng muốn rời khỏi đều ngừng, ngắm nhìn phương xa, đôi mắt lóe ra quang mang nguy hiểm.