- Thiên Yêu Tham Lang chết tiệt! Đồ là lão tử lấy được, có bản lĩnh chính ngươi đến đoạt a, lão tử cùng ngươi đấu một mình.
Đồng Ngôn chạy như điên trên thảo nguyên, không ngừng quay đầu lại rống to.
- Một mình ngươi đấu cũng đánh không lại, đừng ồn ào nữa, đi mau.
Đồng Hân thúc giục Đồng Ngôn, Tử Viêm Dực mạnh mẽ chấn vỗ, đang chạy như điên xiên ngang trời cao, nàng quay người giữa không trung, một mảnh sóng lửa tím to lớn nổ bung tại sau lưng, lao nhanh hơn trăm thước, nhảy múa cuồng loạn trời cao, tách ra lấy nhiệt độ cao kinh người, sương mù sáng sớm đều rõ ràng mọc thành phiến. Một tiếng thét dài, Tử Viêm cuồn cuộn hóa thành trường mâu đầy trời, được Đồng Hân thủ thế hoa mắt khống chế nổ bắn ra.
Bành!
Một đầu ác lang to như dã tượng trốn tránh không kịp, bị toàn bộ trường mâu xuyên thủng, trường mâu đánh chớp nhoáng nhanh chóng xoay tròn, như là mũi khoan tốc độ cao, mang theo lực phá hoại rất mạnh, ác lang gào thét, cách mặt đất tung bay, nhiệt độ Tử Viêm cực cao đốt cháy nó từ bên trong.
Bành bành bành!
Trường mâu đầy trời đuổi giết, mấy chục đầu ác lang bị giết ngay tại chỗ, bị lửa tím đốt thành tro bụi, bất kể là bị đánh xuyên, hay là bị tổn thương đến bộ vị nào đó, toàn bộ tránh không được chết thảm. Nhưng cái này cũng không có kinh sợ thối lui đàn sói, ngược lại kích thích huyết tính đám ác lang bọn chúng, ‘ Lang triều’ đằng sau đều nghểnh cổ rít gào khàn khàn, sát khí đầy trời, cỏ hoang đều chịu đổ.
Hơn mười đầu dực lang đuổi theo Đồng Hân, bốn phương tám hướng chặn đánh.
- Nghiệt súc, chết đi cho lão tử!
Đồng Ngôn đạp bước bay lên không, toàn thân sôi trào Tử Viêm, một cỗ sóng khí cuồng bạo cuộn sạch trời cao, Tử Viêm biến thành sóng khí, ẩn chứa nhiệt độ cao kinh người, càng có hỏa diễm cương khí điên cuồng, hơn mười đầu dực lang liền ngay cả tiếng kêu thảm đều không kịp phát ra, đã sống sờ sờ nứt vỡ, bị sóng khí đốt thành than đen.
Liên tục chém giết hai đàn sói, nhưng Đồng Ngôn Đồng Hân lại không có bất kỳ vui sướng gì, số lượng đàn sói quá lớn, sói đầu lĩnh cường hãn đều ở phía sau, dù cho là không cần Thiên Yêu Tham Lang ra tay, những đàn sói này lại đứng đấy để cho bọn hắn giết, bọn hắn cũng sẽ hao hết linh lực đến chết.
- Tỷ, ngươi ở phía trước, ta cản phía sau, ta cũng không tin tỷ đệ chúng ta còn có thể bị sói ăn hết.
Đồng Ngôn rơi xuống đất chạy như điên, Tử Viêm Dực quá tiêu hao linh lực rồi, không đến lúc cần thiết không dám loạn dùng, quay đầu lại ngắm nhìn ‘Lang triều’ vô biên vô hạn, hắn lớn tiếng thúc giục Đồng Hân chạy mau:
- Tỷ! Thời điểm mấu chốt chỉ có thân đệ đệ ngươi đáng tin cậy, hỗn đản Tần Mệnh kia ở đâu? Hắn sớm...
- Tần Mệnh!
Đồng Hân đột nhiên kinh hỉ hô to, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Trong núi rừng phía trước, một đạo kim quang nổ bắn ra, như tia chớp lướt qua thảo nguyên, nghênh đón lao đến bọn hắn, theo sát phía sau, Bạch Hổ cất bước chạy như điên, chân đạp bão táp, tốc độ liên tiếp tăng vọt, mảy may không kém Tần Mệnh.
- Liền chỉ biết chạy?
Tần Mệnh đi qua sát bên người Đồng Ngôn, lưu lại cơn gió bão gào thét, đón đầu tiến đụng vào sâu trong đàn sói đông nghịt.
Đàn sói bốn phương tám hướng lập tức nhắm ngay Tần Mệnh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mãnh liệt bổ nhào qua.
- Bạo Vũ Cuồng Lôi!
Tần Mệnh cất bước lao vùn vụt, toàn thân lượn lờ kim quang, lôi triều bạo động, một tiếng vang thật lớn, âm động thảo nguyên, chấn động mặt đất, vô số đá vụn nháy mắt đã văng tung tóe. Sấm sét cuồng mãnh đuổi giết không sai lệch, trong chốc lát cuộn sạch mấy chục thước, chém giết mấy chục đầu ác lang. Hắn chấn vỗ cánh chim, xiên ngang trời cao, mãnh liệt sấm sét thẳng hướng nhào đầu về bầy dực lang phía trước.
Đồng Ngôn xấu hổ, chỉ vào không trung giận dữ mắng mỏ:
- Không có Bạch Hổ trợ trận, ngươi dám xông vào trong bầy sói? Ngươi sính anh hùng của ngươi, đừng làm thấp đi đệ đệ thê tử ngươi!
Đồng Hân thở hồng hộc, được cứu rồi, tới thật là kip thời.
Tần Mệnh ác chiến không trung, lôi triều vọt mạnh, cương khí mênh mông cuồn cuộn, trong nháy mắt rối loạn đàn sói, mưa máu bay lả tả, phần còn lại chân tay đã bị cụt rơi xuống, tình cảnh kia phải gọi là hỗn loạn. Dực lang giận dữ hét to, ác chiến không lùi, gắt gao quấn chặt hắn, dực lang đầu lĩnh phá mở đàn sói, chính diện mạnh mẽ đón đỡ Tần Mệnh, cuồng dã hung tàn, lang dực nhấc lên phong bạo như lưỡi đao.
Bạch Hổ xâm nhập đàn sói, một đường đấu đá bừa bãi, sát phạt ngập trời, đạp vỡ mặt đất. Đông nghịt ‘Lang triều’ bị xé bát ngát, lại bị nó sống sờ sờ đánh xuyên qua, tất cả ác lang cản đường một luồng đánh bay, đánh bay, lại tiếp tục đánh bay, rất nhiều ác lang bị sống sờ sờ đụng nát, bị móng hổ đạp chết, tất cả đàn sói đều ngăn ngăn không được tốc độ tiến lên hung tàn của nó, hoàn toàn vọt mạnh dễ như trở bàn tay.
Đám người theo sát xông ra núi rừng đều bị một màn này trấn trụ rồi, cái gì gọi là hổ đi vào đàn sói? Hôm nay xem như thấy tận mắt chứng kiến rồi! Không hổ là Bạch Hổ bán huyết, không hổ là chiến thú của Tần Mệnh, một chữ, mãnh liệt, hai chữ, hung mãnh.
Sắc mặt Thường Vô Hối ngưng trọng, khí thế đầu Bạch Hổ này thật là đáng sợ, hung hãn không sợ chết đều không đủ dùng hình dung nó dã man hung hãn, cái cỗ cuồng ngạo cùng với thực lực thẳng tiến không lùi xem đàn thú thiên hạ như cọng rơm cái rác kia, mới thật sự là đáng sợ, rất nhiều mãnh thú hoặc là cường giả, khả năng vừa đối mặt đã bị khí thế của nó làm sợ hãi, còn nói gì chiến đấu.