- Rống!!
Thiên Yêu Tham Lang phát hiện Bạch Hổ, từ sâu trong đàn sói xuất kích, hùng tráng uy mãnh, đấu đá bừa bãi đánh bay đàn sói, đón lấy Bạch Hổ nhào tới. Nó có huyết mạch cao quý, cũng tồn tại bối cảnh khủng bố, dù cho là đối mặt với loại chiến thú yêu tộc Bạch Hổ này, cũng không yếu thế chút nào, nó từ lúc Bạch Hổ đánh giết Xích Viêm Chu Tước đã liền tập trung Bạch Hổ rồi, cũng quyết định đập vỡ đầu của nó, nuốt linh hạch của nó.
- Rống!
- Ngao!
Tiếng hổ gầm như sét, sóng âm đinh tai nhức óc, như là sóng lớn chảy cuồn cuộn, tung bay lượng lớn ác lang trước mặt, dọn dẹp ra đường đi hơn trăm thước.
Tiếng sói tru lành lạnh chói tai, bên bờ hung hãn, đàn sói xung quanh tập thể gào thét, để cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Một sói một hổ, đạp vỡ mặt đất nhanh chóng chạy như điên, khoảng cách trăm trượng chớp mắt đột nhiên lao đến.
Thiên Yêu Tham Lang trong chốc lát dựng người lên, toàn thân lập loè kim quang, móng vuốt sắc bén hiện ra hàn quang, dường như không thể phá vỡ, thoạt nhìn tương đương khủng bố, nó vỗ xuống đầu của Bạch Hổ, mở lớn răng nanh, bên trong có hắc khí bắt đầu khởi động, tối đen như mực cực kỳ hãi người, đó là lực lượng thôn phệ.
Hình thể Bạch Hổ bé hơn so với Thiên Yêu Tham Lang, nhưng khí thế hoàn toàn không kém, sát khí trắng xóa nháy mắt đã ngưng tụ, hóa thành hổ lớn mấy chục thước, phát ra tiếng hổ gầm chân thật, uy áp khủng bố cuộn sạch bốn phương tám hướng, oanh động lấy thảo nguyên, vô số ác lang kinh hãi nhìn ra xa, liên tiếp dừng bước.
Oanh!
Bạch Hổ cùng Thiên Yêu Tham Lang va chạm, như là hai ngọn núi cao đụng phải cùng một chỗ, thảo nguyên đều chịu đong đưa, vô tận gió lớn tung bay đất trống, mang theo bụi đất cùng cỏ hoang nhảy múa cuồng loạn trời cao.
Thiên Yêu Tham Lang toàn thân loạn chiến, lại bị sống sờ sờ đánh bay ra ngoài, nội tạng toàn thân đều giống như sai chỗ, ngụm lớn máu tươi phun ra, liên tục quay cuồng ra mấy chục thước. Nhưng trước khi rơi xuống đất, Thiên Yêu Tham Lang đã cưỡng ép uốn éo xoay người, khống chế được bản thân, vững vàng rơi trên mặt đất, một tiếng bạo hưởng, kim quang toàn thân như là hỏa diễm sôi trào, ầm ầm giữa không trung.
Một tiếng sói tru, âm động thảo nguyên, Thiên Yêu Tham Lang nhìn hằm hằm Bạch Hổ.
Tất cả cự lang ác lang toàn bộ tỉnh giấc, lần nữa lộ ra răng nanh hung tàn, thay đổi phương hướng, đánh tới Bạch Hổ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đông nghịt nhìn không đến phần cuối, dường như tất cả sói trên cả hòn đảo đều bị nó khống chế được, triệu tập đến nơi này.
Bạch Hổ tinh thần phấn chấn, sát uy tràn ngập, muốn cùng Thiên Yêu Tham Lang quyết một trận sống chết.
- Rút lui!
Tần Mệnh kịp thời quát bảo ngưng lại, đàn sói quá nhiều rồi, tùy thời khả năng lâm vào nguy hiểm, hơn nữa bọn người Kỷ Hoành Dũng còn đang ở phía xa nhìn chằm chằm, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
- Đi mau, vào rừng.
Đồng Ngôn giữ chặt Đồng Hân, không để ý nàng giãy dụa, chính là mang theo nàng phóng tới núi rừng, không quên quay đầu lại hô lớn:
- Tỷ phu, chịu đựng! Chúng ta sẽ nhớ tới ngươi!
Nhưng không có chạy ra rất xa, Đồng Ngôn dừng lại, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng. Hắn nhìn thấy mấy người quen ở biên giới núi rừng, Kỷ Hoành Dũng, Vũ Văn Uyên, Thường Vô Hối.
- Cơ hội tốt!
Trong lòng bọn người Thường Vô Hối khẽ động, làm bộ muốn giết đi qua. Nhưng Đồng Ngôn Đồng Hân phản ứng đều không chậm, phát động Tử Viêm Dực bay lên không, quay người xông về chỗ Tần Mệnh.
Tần Mệnh toàn thân đều là máu sói, giết lùi dực lang đầy trời, vừa trì hoãn khẩu khí, hai tỷ đệ bọn họ đã xông lại rồi.
- Tại sao lại trở về rồi, không giống cá tính của ngươi à?
- Ít đắc chí, sau có đàn sói, trước có chó dữ, vẫn là bầu trời an toàn chút.
Đồng Ngôn thở hồng hộc, linh lực tiêu hao không sai biệt lắm, hắn đã không chịu được ác chiến.
- Chúng vì cái gì đuổi giết ngươi?
Tần Mệnh nhìn đàn sói đông nghịt, còn có Thiên Yêu Tham Lang táo bạo, chúng không có khả năng vô duyên vô cớ đuổi giết Đồng Ngôn Đồng Hân.
- Ngươi cảm giác bây giờ là lúc rảnh rỗi để ‘chém gió’?
- Làm rõ ràng, ta là tới cứu ngươi.
- Nói nhảm! Lão bà ngươi tại đây, ngươi không nên cứu sao? Tỷ tỷ ta theo một đệ đệ như ta, ngươi không nên cứu sao?
Đồng Hân dở khóc dở cười, đã đến lúc nào rồi, còn có tâm tư đấu võ mồm.
Bạch Hổ tránh thoát khỏi thủy triều, phóng tới không trung tụ hợp cùng Tần Mệnh, rút lui về xa xa.
- Còn có ta, Tần Mệnh, đừng quên ta.
Cơ Tuyết Thần đột nhiên phản ứng kịp, bất chấp hình tượng xông về phía trước.
Đồng Ngôn nhướng mày:
- Cơ Tuyết Thần? Ngươi đổi ‘gu’ sao?
Bọn họ là lui rồi, nhưng Thiên Yêu Tham Lang lại không nghĩ sẽ đơn giản từ bỏ bọn hắn, khống chế lấy bạo động ‘ Lang triều’, liều chết cắn lấy phát động đuổi bắt bọn hắn.
Tiếng sói tru không dứt, người trước ngã xuống, người sau tiến lên dũng mãnh tràn vào núi rừng, đất rung núi chuyển, rừng rậm rì rào, mãnh thú cùng đám kẻ săn giết trong núi rừng đều kinh hãi chạy thục mạng.
Núi rừng bạo động, khắp nơi đều là tiếng sói tru, con mắt xanh mơn mởn trong rừng rậm mờ tối đặc biệt hãi người, răng nanh trắng tuyết, tiếng thở dốc ồ ồ, để cho cả phiến núi rừng đều chìm ngập trong không khí nguy hiểm. Từng thân ảnh ác lang đáng sợ nhanh chóng chạy như điên, chúng số lượng quá khổng lồ, mặt đất đều giống như đang lạnh run.
Bất luận là đám kẻ săn giết, tán tu, hay là tất cả đội ngũ cường tộc cường phái, đều bị kinh động, tận lực tránh đi ‘ Lang triều’ phương hướng lao nhanh, bọn hắn chưa từng gặp qua thanh thế to lớn như vậy, cũng kinh ngạc phát hiện trên hòn đảo thậm chí lại có số lượng mãnh thú như thế.