Đồng Ngôn thủ vững tinh thạch, đây chính là bảo bối vạn năm trước, không nói trước Địa Hoàng Huyền Xà bên trong quan trọng bao nhiêu, tinh thạch bên ngoài đều là trân bảo tuyệt thế, vạn nhất làm thì hư làm sao bây giờ.
- Ngươi cứ việc yên tâm, Tiểu Tổ ra tay so với lão tổ tông nhà ngươi đều bảo đảm hơn, đây không phải là vấn đề cảnh giới cao thấp.
Tần Mệnh mặc dù rất kỳ quái Tiểu Tổ vì cái gì lại đột nhiên nhiệt tình rồi, nhưng nó đã đồng ý ra tay, nhất định là có mấy phần nắm chắc.
- Đồng Ngôn, để nó thử xem.
Đồng Hân khuyên nhủ Đồng Ngôn qua một bên, nàng vẫn cứ luôn cảm thấy con rùa trắng nhỏ này không đơn giản, bởi vì sợi xiềng xích màu vàng kia cũng không phải treo trên cổ Tần Mệnh, mà là từ trong trái tim vươn ra.
Tiểu Tổ nhảy đến trên tinh thạch, móng vuốt nhỏ trắng như ngọc gõ gõ chút chút, lại trầm tư một lát, sau đó thổi ra một luồng sương trắng.
Sương trắng mỏng manh, nhưng lại tinh khiết như nước, chậm rãi thấm vào tinh thạch, xuôi theo đường vân rậm rạp bên trong lan tràn ra, thấm sâu vào bên trong.
Tử ngọc tinh thạch lập tức tỏa ra hào quang vạn trượng, chiếu sáng sơn cốc, như là từ trong yên lặng thức tỉnh, ánh sáng màu tím giống như là hỏa diễm quay cuồng, sáng chói như thần huy, đặc biệt chói lóa, trong đó mơ hồ phát ra âm thanh hí hót quái dị, vang vọng bên tai mỗi người.
Đồng Ngôn Đồng Hân bị ánh sáng màu tím bao phủ, toàn thân đều trở nên lập lòe sáng lên, như là phủ thêm ráng mây.
Ánh tím cuộn trào mãnh liệt, vậy mà hiển hóa ra hình ảnh cự xà, lượn quanh ở trên không, chật ních cả tòa sơn cốc. Chúng to lớn không gì sánh được, mở rộng ra đôi cánh bằng thịt dày rộng, lông đuôi như đuôi phượng vô thanh trôi giạt, ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, hoa mỹ cao quý. Chúng giống như thượng cổ hung thú thức tỉnh, lẳng lặng lượn quanh ngụ trong sơn cốc, liền cho người ta loại cảm giác áp bách mãnh liệt đến chân thật.
Cơ Tuyết Thần khó khăn nuốt nước bọt, như là bị ác thú hung tàn nào đó tập trung vào, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Tiểu Quy thổi ra từng sợi sương trắng, cẩn thận lại cẩn thận, cách tinh thạch khống chế lấy chúng chậm chạp bơi lội, nhưng lại thủy chung không đụng vào hai Địa Hoàng Huyền Xà.
- Làm sao nó làm được?
Đồng Ngôn rất kinh ngạc, thời điểm hắn vừa đạt được tinh thạch không phải là không có rót linh lực vào bên trong, còn nhỏ qua máu lên trên. Nhưng, tinh thạch đều hoàn toàn ngăn cách tại bên ngoài, không có chút phản ứng nào. Tiểu Quy này thoạt nhìn không được tốt lắm, vậy mà đơn giản mà liền thấm linh lực vào vào?
Yết hầu Tiểu Tổ có chút nhúc nhích, từ trong miệng nhổ ra mười giọt máu tươi, giọt máu tinh thuần sáng long lanh, như là từng viên bảo ngọc, nhưng cẩn thận quan sát, lại dường như biển máu khôn cùng đột nhiên nện vào tầm mắt, huyết dịch toàn thân chúng đều hỗn loạn ngược dòng.
Đồng Ngôn có chút há mồm, lần nữa đánh giá Tiểu Tổ, đây rốt cuộc là yêu vật gì? Chẳng lẽ còn là dị chủng? Tần Mệnh chết tiệt, còn nói cái gì treo Tiểu Quy cho may mắn, ta vậy mà tin hắn rồi.
Mười giọt máu tươi chậm rãi xuyên vào, phân hoá ra vô số sợi tơ màu hồng, xuôi theo sương trắng bổ xuống ra dấu vết lan tràn vào bên trong. Giọt máu nhìn như rất bé, nhưng lại phân tán ra ngàn vạn tơ máu, giống như là mạng nhện trải rộng vào trong tinh thể.
Tinh thể tách ra hừng hực cường quang không gì sánh được, chiếu đến Tần Mệnh đều mở mắt không ra, hắn không thể không đem linh lực ngưng tụ đến hai mắt, cưỡng ép quan sát đến tinh thể biến hóa.
- Két... Răng rắc...
Sương trắng cùng tơ máu khuếch tán trong tinh thạch, đều hội tụ đến xung quanh hai Địa Hoàng Huyền Xà, sương trắng như ngọc, tơ máu đỏ tươi, ở trong tinh thạch óng ánh màu tím vô cùng đáng chú ý, số lượng quá nhiều, như là binh sĩ sẵn sàn trận địa đón địch, tùy thời chuẩn bị phát động tấn công mạnh.
Bọn người Tần Mệnh căng thẳng nhìn, âm thầm đợi chờ, xem ra có thể thành?
Cơ Tuyết Thần biểu lộ quái dị, bọn hắn vậy mà đang ấp trứng thượng cổ hung thú? Sẽ không sợ gây ra đại loạn?
- Chỉ một cơ hội, mở mắt ra liền sống, không mở ra được liền chết.
Tiểu Tổ nhắc nhở một câu, nâng chân trước lên nhè nhẹ chụp tinh thạch một cái, tơ trắng cùng tơ máu bên trong tinh thạch trong chốc lát lan tràn về phía trước, vây quanh Địa Hoàng Huyền Xà, vô thanh chui vào trong thân thể.
Trái tim bọn người Tần Mệnh đều theo đó nhảy lên, đáy mắt hiện ra ánh sáng chói lọi, xuyên thấu ánh tím chói lóa, căng thẳng nhìn hai tiểu chút chít bên trong.
Ngủ say trên vạn năm, huyết mạch cuối cùng của Địa Hoàng Huyền Xà!
Thật có thể phục sinh sao?
Căng thẳng! Đợi chờ!
Lại mang một ít lo lắng không yên!
Thật lâu thật lâu, thân thể Địa Hoàng Huyền Xà ngủ say vạn năm rốt cục cũng động.
Địa Hoàng Huyền Xà vảy đỏ mở mắt ra, đồng tử màu đỏ tươi, óng ánh sáng long lanh, như là hai viên bảo ngọc, hiện ra ánh sáng màu đỏ óng ánh, nhưng con ngươi dựng thẳng hết sức nhỏ như tờ giấy, không có tiêu cự, cũng không có thần thái, ba sợi lông đuôi thật dài chậm chạp đong đưa trong tinh thạch, sáng rõ xinh đẹp, như là lông đuôi của Phượng Hoàng, cho người ta cảm giác cao quý mãnh liệt, lông đuôi tung bay, vậy mà cuốn đi mảng lớn ánh sáng trắng cùng huyết khí, cũng từ trong thạch tinh hấp thu năng lượng.
Địa Hoàng Huyền Xà vảy trắng có chút vặn vẹo thân thể, lân phiến rậm rạp như là lưỡi dao cứng cỏi, cùng tinh thạch xung đột ra tiếng răng rắc rậm rạp, nó không có mở mắt ra, nhưng lân phiến lại nổi lên ánh sáng, như kim loại sáng bóng, lông đuôi cũng bắt đầu đong đưa, hấp thu lấy ánh sáng trắng cùng huyết khí, hấp thu lấy năng lượng bên trong tinh thạch.