Tiểu Tổ kính dâng ra khí trắng nhưng thật ra đó là bộ phận hồn lực của nó, huyết khí thì là tinh hoa huyết dịch. Nó mặt ngoài bất động thanh sắc, làm tùy ý lại đơn giản, nhưng kỳ thật thật đã xuống hết vốn gốc rồi.
Tinh thạch nhanh chóng ảm đạm vầng sáng, năng lượng bên trong hội tụ về phía Địa Hoàng Huyền Xà, như là đất đai khô cằn hạn hán gặp mưa rào, toả sáng sinh cơ.
- Tỉnh rồi?
Đồng Ngôn Đồng Hân kinh hỉ, lòng lại không khỏi sinh ý sợ hãi, đây chính là Địa Hoàng Huyền Xà a, nếu như phát triển, sẽ cường hãn đến hạng trình độ gì, hơn nữa lại là hai tuyệt thế hung vật, ở trong xương lộ ra hung tính, trong huyết mạch chảy xuôi lệ khí, bọn hắn có thể khống chế được chúng sao? Nếu năm đó Địa Hoàng Huyền Xà đã quyết định phong ấn chúng, chúng bất luận từ độ huyết mạch tinh khiết, hay là các loại phương diện tiềm lực, đều tuyệt đối đạt đến cực hạn nào đó.
Chúng ta thật sự có thể hàng phục được chúng? Tử Viêm Tộc có thể hàng phục ở bọn hắn? Cổ Hải mênh mông... Có thể hàng phục được bọn hắn?
Yêu tộc Cổ Hải đã vô cùng khủng bố, nếu như nhiều hơn nữa hai Địa Hoàng Huyền Xà, Nhân tộc còn lại bao nhiêu không gian sinh tồn?
Tiểu Tổ quay đầu lại, nhìn bọn hắn:
- Hỏng rồi.
- Làm sao?
Trong lòng bọn hắn xiết chặt.
- Cái này... Không phải ấu thú...
Tiểu Tổ đột nhiên nhảy đến trên vai Tần Mệnh.
- Có ý gì? Nói lời đừng nói một nửa a, nói rõ ràng.
Đồng Ngôn Đồng Hân vội vàng lui về phía sau.
- Chúng không phải ấu thú vừa sinh ra, chúng đã phát triển rồi.
Biểu lộ trên mặt Tần Mệnh có chút ngưng trọng:
- Cảnh giới gì?
- Thánh Cảnh! Khó trách có thể kiên trì lâu như vậy!
- Thánh Cảnh mấy trọng thiên?
Sắc mặt Đồng Ngôn càng khó coi, nếu như là ấu thú vừa sinh ra, còn có không gian thuần hóa, nhưng nếu đã trưởng thành đến Thánh Cảnh rồi, linh trí cùng tính tình các loại phương diện đều gần như thành thục, cũng có suy nghĩ nguyên vẹn của bản thân.
Cơ Tuyết Thần đã đứng lên, làm tốt chạy chuẩn bị thục mạng.
Bổn công tử cũng không muốn bị trở thành đồ ăn, hai siêu cấp hung thú này ngủ đông trên vạn năm, nói không chừng đã đói điên rồi.
- Hẳn là mới vào Thánh Cảnh.
Tiểu Tổ dò xét không thấu, dù sao cũng đã ngủ say vạn năm, thời gian quá lâu, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn sống lại.
Địa Hoàng Huyền Xà ngủ say lại không quá giống nó, Tiểu Tổ thường xuyên thức tỉnh bên trong Vương mộ, không ngừng hấp thu năng lượng, còn dùng Sinh Mệnh Thủy cùng lực lượng vĩnh hằng của chúng vương, cảnh giới của nó miễn cưỡng duy trì được, cũng bảo trì sinh mệnh lực bành trướng. Tình huống cụ thể của Địa Hoàng Huyền Xà như thế nào ai cũng không biết.
Hai Địa Hoàng Huyền Xà vảy đỏ cùng vảy trắng hút khô tất cả năng lượng trong tinh thạch, tinh thạch đã phá thành mảnh nhỏ, răng rắc hoàn toàn nghiền nát, rơi vãi đầy đất, tinh phiến không còn năng lượng, cũng không còn sáng bóng. Chúng lặng yên mà lơ lửng ở giữa không trung, đôi cánh bằng thịt nhỏ kề sát trên thân thể chậm rãi phát động, sau khi có chút nhúc nhích, mãnh liệt chấn động, trái phải cùng mở ra nửa trượng, bên trên che kín lân phiến rậm rạp, hàn quang u mịch. Đuôi phượng tung bay, nhẹ nhàng đẹp đẽ quý giá, ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, chúng uốn éo thân thể cứng ngắc, đồng tử dần dần khôi phục thần thái, bắt đầu đánh giá thế giới mới lạ trước mắt.
Toàn thân chúng bốc hơi lên sương mù yếu ớt, như là hỏa diễm lượn lờ toàn thân, nhiệt độ sơn cốc bắt đầu lên cao, nhưng mọi người lại rõ ràng cảm nhận thấy lạnh cả người, lạnh từ trong lòng.
Trong đôi mắt hai Địa Hoàng Huyền Xà có lấy nguy hiểm cùng lạnh giá chỉ mỗi xà mãng nó mới có, chúng càng mãnh liệt, giống như không có bất kỳ tình cảm gì đáng nói, chỉ là bị nó nhìn trong lòng liền sợ hãi.
Bạch Hổ ô ô gầm nhẹ, kháng cự hung uy từ chúng.
Địa Hoàng Huyền Xà khả năng ngủ say quá lâu quá lâu, trí nhớ mơ hồ... Đều thoái hóa sạch sẽ rồi, mặc dù đã thức tỉnh, nhưng khí tức không có mạnh mẽ xa như Thánh Cảnh, ý thức cũng rất giống rất mơ hồ.
Thời điểm đồng tử chúng khôi phục thần thái, sinh mạng đầu tiên đập vào mắt đúng lúc là Tần Mệnh đứng tại phía trước nhất, hơn nữa Tần Mệnh đã mở rộng đôi cánh chim màu vàng, hoa lệ đẹp mắt, khiến chúng nó có loại cảm giác quen thuộc, cũng vô ý thức quơ quơ đôi cánh thịt.
- Chúng... Sẽ không đói bụng đấy chứ?
Đồng Ngôn sẵn sàn trận địa đón địch, dù sao đây cũng là hai đầu hung thú Thánh Cảnh.
Nhưng mà...
Hai Địa Hoàng Huyền Xà chẳng những không có phát động công kích, ngược lại còn quấn về phía Tần Mệnh, một trái một phải quấn chặt lấy vai của hắn, cánh thịt thu liễm, kề sát tại trên thân thể, đầu rắn lạnh giá nhẹ nhẹ chà xát trên trên cổ Tần Mệnh, phun ra nuốt vào lấy lưỡi rắn, cảm thụ lấy mùi của hắn.
Thậm chí có loại cảm giác thân mật.
Tần Mệnh cũng kỳ quái, làm cái gì vậy? Ngửi mùi trước khi ăn?
- Chúng đang nhận chủ!
Tiểu Tổ đột nhiên kinh hô, ngay cả nó đều thật không thể tin được. Chẳng lẽ hai hung thú này đem mình làm ấu thú mới sinh rồi? Chẳng lẽ sau vạn năm ngủ say tất cả trí nhớ toàn bộ đã sút giảm rồi? Chúng có cảnh giới Thánh Cảnh, lại chỉ còn lại ý thức con mới sinh?
- Cái gì?
Đồng Ngôn tay mắt lanh lẹ, một tay chụp vào tới gần Địa Hoàng Huyền Xà vảy đỏ.
- Rống!
Địa Hoàng Huyền Xà đột nhiên quay đầu lại, phát ra rít gào khàn khàn nặng nề, hai con mắt đều lộ ra cường quang, cánh thịt kéo dài, lông đuôi tung bay, hung ác dán mắt vào Đồng Ngôn.
- Đừng kích thích chúng! Thử dẫn đường!
Ánh mắt Tiểu Tổ lập loè, nhắc nhở lấy bọn hắn: