- Nhưng giống nhau sao? Các nàng không phải người tốt.
- Như là nói Tần Mệnh là người tốt.
- Hai nàng có mưu mô khác, ngươi nhìn không ra?
- Lúc Tần Mệnh chà đạp ngươi, tâm liền sạch sẽ rồi?
- Ngươi muốn chọc giận chết ta a.
- Thời điểm ngươi cùng Tần Mệnh yêu chết đi sống lại, ta cũng tức giận đến quá sức.
- Cố ý bới móc? Ta còn quản không được ngươi rồi? Ta xác định rõ nói cho ngươi, không được! Ta không gật đầu, ai cũng đừng muốn vào cửa Đồng gia.
Đồng Ngôn ngượng ngùng cười cười:
- Ta liền chơi đùa.
- Ngươi chơi các nàng, hay là các nàng chơi ngươi? Các nàng là ai, ngươi không rõ ràng?
Ấn tượng của Đồng Hân đối với Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết rất kém cỏi, đó chính là hai yêu tinh câu hồn, ma ăn người.
- Tỷ, ngươi đây chính là thành kiến điển hình, bên ngoài đều xem Tần Mệnh là tên điên là dã thú, ngươi lúc đó chẳng phải xem là bảo bối?
- Tần Mệnh có thể giống bọn họ? Ta chỉ một câu, ngươi cùng hai nàng, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tần Mệnh nắm lấy bả vai Cơ Tuyết Thần:
- Đừng kích động, hắn chỉ thuận miệng nói. Tuy nhiên chuyện của chúng ta, cũng không phải là thuận miệng nói.
- Tần công tử, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi muốn thế nào?
Cơ Dao Tuyết không có kiên nhẫn như tỷ tỷ của nàng, Tần Mệnh trong mắt nàng đâu chỉ là hung tàn, quả thực là dã thú, ăn tươi nuốt sống, nếu Cơ Tuyết Thần đã rơi vào trong tay hắn rồi, muốn đơn giản giao ra là không thể nào.
- Đơn giản, mặc kệ đợi tí nữa phát sinh cái gì, cũng không quản các ngươi làm như thế nào, cuốn lấy Kỷ Hoành Dũng cùng Thường Vô Hối cho ta. Các ngươi làm được, trả Cơ Tuyết Thần lại cho các ngươi, làm không được, vậy thì đừng trách ta ra tay hung ác.
Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết chần chờ trong chốc lát, cắn răng gật đầu đồng ý.
Các nàng cái khác có thể không để ý, nhưng mạng của đệ đệ phải bảo vệ được.
Bọn hắn ở chỗ này cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ, nhưng bọn người Kỷ Hoành Dũng chỗ đó lại trong lòng căng thẳng, một cái ý vị nhìn đến nơi này, nếu như tỷ muội Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết thật đạt thành hiệp nghị gì đó, bọn hắn hôm nay có thể liền thảm rồi.
Đệ tử tông môn cùng các kẻ săn giết khác không có làm sao quan tâm nơi này, đều căng thẳng nhìn cổ điện, chần chờ xem có nên đi vào thám hiểm hay không.
- Một đám hèn nhát! Thứ tốt đều bản thân bốc đi ra, các ngươi còn không mau đi lấy?
Mã Đại Mãnh bỗng nhiên hô to một tiếng, vác lấy trọng phủ xoải bước đi về phía cầu đá:
- Đều ở chỗ này chờ, để cho Mãnh gia thay các ngươi chuẩn đoán đường.
Rất nhiều người ở bên trong rừng cây đều lộ ra vui vẻ, một tên ngốc đại cá tử, vừa vặn để cho hắn đi thử cổ điện nguy hiểm.
- Chỉ số thông minh của bằng hữu kia của ngươi...
Đồng Ngôn chỉ điểm đầu mình.
- Muốn đi hỗ trợ hay không?
Đồng Hân nói.
- Không cần, xem trước một chút.
Tại lúc tất cả mọi người đưa mắt nhìn xuống, Mã Đại Mãnh xuôi theo cầu đá dài ba trăm thước đi về hướng thạch điện xa xa, trên nửa đường quay đầu lại quan sát, bẻ bẻ cổ, vừa hít thở, cất bước lớn đi vào.
Thạch điện bình tĩnh như thường, tượng đá trước điện không có động tĩnh, xương trắng tán loạn cũng rất bình thường, ngoại trừ bầu không khí tà ý như trước, thì cũng không có phát sinh biến cố.
- Người đâu?
- Làm sao không có chút thanh âm?
Mọi người vừa kỳ quái vừa khẩn trương nhìn quanh, tráng hán kia đi vào liền không có động tĩnh, thật giống như... Hư không biến mất rồi?
- Đi, cùng đi nhìn.
Có chút kẻ săn giết gan lớn bắt đầu gọi người, cổ điện đột nhiên xuất hiện tất có nguyên nhân, bên trong thật có khả năng sẽ có bảo tàng, không thể để cho cái con người lỗ mãng kia buôn bán lời tiện nghi.
Có người gọi liền có người đáp lại, đám người khắp nơi trên quần sơn cũng bắt đầu hành động, một bên nhìn quanh cổ điện xa xa, một bên tới gần hướng cầu đá.
- Còn chưa có đi ra? Đã chết rồi sao?
Có người còn đang kỳ quái tráng hán kia sao lại không hiện ra.
Đột nhiên...
Một hồi tiếng bước chân dồn dập từ sâu trong cổ điện truyền đến, Mã Đại Mãnh hoảng sợ thét lên:
- Cứu mạng... Cứu mạng a...
Đám người đang tại tụ lại kinh hô xôn xao phía trước, xảy ra chuyện gì?
Mã Đại Mãnh bộ dạng xun xoe chạy như điên, liên lăn lẫn bò đập ra cửa điện, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, như là gặp nguy hiểm vô cùng.
- Cứu người.
Tần Mệnh chấn mở cánh chim liền muốn xông qua đi.
- Rống...
Một hồi gào thét trống rỗng nặng nề từ sâu trong thạch điện truyền đến, to lớn điếc tai, cả tòa thạch điện đều rung rung. Một cỗ hắc khí tràn đầy dâng lên đến, trong nháy mắt muốn chìm ngập tráng hán kia. Tráng hán đang chạy như điên đột nhiên nhảy lấy đà, thả người từ trên cầu đá nhảy xuống.
Nhưng mà... Sương đen dâng lên, mãnh liệt cuồn cuộn, một đầu xương trắng to lớn từ bên trong đi ra, lớn chừng như căn phòng, ảm đạm u ám, trong hốc mắt bắt đầu khởi động lục quang, tà ác âm u. Nó mở ra miệng rộng dữ tợn, tràn đầy răng nanh, không đợi Mã Đại Mãnh nhảy đi xuống, đầu cự thú một ngụm nuốt lấy hắn, ngửa đầu nuốt xuống.
Sương đen cuồn cuộn, bên trong quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết thê lương.
- Mẫu thân nó...
Vô số người sợ hãi kêu to, sắc mặt đại biến, một màn này quá dọa người rồi, vô ý thức lui về phía sau, đó là cái thứ quỷ quái gì thế này?
Tần Mệnh đứng ở giữa không trung, kinh dị không định nhìn cốt thú khổng lồ sâu trong cát đen.
- Ầm ầm... Ầm ầm...