Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1474 - Chương 1474 - Tiếng Kêu Thảm Thiết

Chương 1474 - Tiếng Kêu Thảm Thiết
Chương 1474 - Tiếng Kêu Thảm Thiết

Cát đen cuồn cuộn, quái vật khổng lồ quay người rút đi, bước chân nặng nề chấn đến cầu đá đều đang run rẩy. Hơn mười bộ hài cốt mơ hồ hiện ra toàn cảnh, cốt cách tráng kiện, cứng như sắt thép, bộ dáng quá rõ ràng rồi, lại là đầu Địa Long?

- Là vật bất tử!

Có người nhận ra đầu Địa Long hài cốt kia.

Bọn hắn tại ngoài Ưng Sơn đã nhìn thấy qua bộ khung xương to lớn này, lúc ấy là có một tên cát đen ma quái tiện tay vung ra nó, cưỡi lấy rời khỏi, còn có hộ vệ Khô Lâu binh, kinh hãi vô số người. Đêm đó sau khi ma quái biến mất không còn trở lại, không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này gặp được chúng. Chẳng lẽ, quần sơn đột nhiên sụp xuống cũng là bởi vì bọn hắn?

Tin tức nhanh chóng truyền ra, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy qua những vật bất tử tà ác kia, cũng có người lần đầu tiên nghe nói. Bọn hắn căng thẳng nhìn qua thạch điện, càng thêm cảm giác không đơn giản.

Đám người rối loạn, muốn vào lại không dám tiến.

Tuy nhiên, bây giờ là giữa ban ngày, mặt trời đang phủ xuống, cảm giác mọi người giật mình khi nhìn thấy vật bất tử không có mãnh liệt như trong đêm khuya. Như Thái Thúc Lăng Phong liền ngược lại cảm thấy rất hứng thú, nơi càng quái dị càng khả năng có trọng bảo.

Đang lúc có người phồng lên dũng khí muốn tiến đi dò thám thời điểm, Tần Mệnh sau chào hỏi cùng Đồng Ngôn Đồng Hân, không để ý sắc mặt quái dị của bọn hắn, phóng tới không trung, mở ra cánh chim, một đầu đâm vào cổ điện.

- Tần Mệnh ra tay rồi !

- Vậy mới tốt chứ, không hổ là Bất Tử Vương Thiên Vương Điện, có đảm phách.

- Đuổi kịp ! Nhanh nhanh nhanh !

- Cơ hội tốt, với tính cách Tần Mệnh rất có thể sẽ cùng vật bất tử đánh nhau, chúng ta vừa vặn thừa dịp loạn đi vào.

- Xông a, đoạt bảo tàng a !

Bầu không khí rối loạn lập tức lửa nóng, Tần Mệnh đột nhiên ra tay kích thích rất nhiều thế hệ hung hãn, đều đã quên vật bất tử khủng bố, không ngừng liên tục xông về phía trước.

Đồng Ngôn Đồng Hân đồng thời phát động Tử Viêm Dực, mang lấy Cơ Tuyết Thần phóng lên trời, đều theo sát Tần Mệnh xông vào cổ điện.

- Làm sao bây giờ?

Cơ Dao Hoa vô ý thức muốn đoạt lại Cơ Tuyết Thần, nhưng Bạch Hổ lại quét các nàng một cái, cũng theo sát bay lên không.

- Đợi một chút nhìn xem.

Cơ Dao Tuyết lắc đầu, không nên cưỡng đoạt, dễ tìm nhất cơ hội thừa dịp loạn đoạt lại Cơ Tuyết Thần.

Có Tần Mệnh đầu lĩnh, Đồng Ngôn Đồng Hân theo sát phía sau, càng có nhiều kẻ săn giết kích động, giữa núi non trùng điệp, trong rừng cây rậm rạp, mấy trăm người chen chúc mà đi, chạy như điên về phía cầu đá.

Ngay cả bọn người Kỷ Hoành Dũng đều kiềm chế không được, trao đổi xuống ánh mắt, cũng phóng tới cầu đá. Thứ tốt không thể để cho bản thân Tần Mệnh chiếm được, nếu như Tần Mệnh Đồng Ngôn Đồng Hân thật cùng vật bất tử đánh nhau, ngược lại là cơ hội tốt, thừa dịp loạn giết bọn chúng, chấm dứt hậu hoạn.

Nhưng mà...

Liền tại lúc toàn trường kích động, nhấc lên sóng dậy, sương đen giống như là sóng dữ đụng nứt cửa điện, phun mạnh ra, một tiếng bạo hưởng, chấn đến cổ điện đong đưa, núi rừng rì rào, tất cả sương đen đều là cát đen, thanh thế vô cùng to lớn. Mọi người rõ ràng nhìn thấy bên trong cát đen có bóng người vàng sáng đang chuyển hướng, hắn bị cát đen cuốn lấy thân thể, bị tầng tầng bao trùm, toàn thân sấm sét đều bị áp chế, cánh chim màu vàng đều bị phong bế.

Đó là Tần Mệnh !

Tần Mệnh hành động vô cùng chậm chạp, như là bị núi cao trấn áp, trong mồm đều rót đầy cát đen, hô không lên tiếng. Mọi người thấy không rõ cụ thể bộ dáng, lại có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn.

Cát đen sôi trào, dữ dội cuồn cuộn, bên trong có khô lâu ẩn hiện, bay nhảy ngang dọc, từ bốn phương tám hướng vây quét Tần Mệnh.

Tần Mệnh làm tư thế gào thét, khí thế giống như là núi lửa phun trào, rung động lắc lư lấy cát đen đậm đặc, một cỗ sấm sét cuồng bạo mắt nhìn muốn phát ra tới. Nhưng, cát đen trầm trọng, tầng tầng phong ấn, từ bốn phương tám hướng hội tụ, đem hắn bao bọc thành cái bánh chưng bằng cát đen, Tần Mệnh điên cuồng vậy mà cuối cùng chỉ phóng xuất ra mấy tia sấm sét.

Ầm ầm, cầu đá rung rung, hài cốt Địa Long lại hiện ra, mở ra răng nanh dữ tợn, một đầu nuốt đến Tần Mệnh.

Một trận cường uy phát nổ kinh người, nứt vỡ tất cả cát đen, Tần Mệnh phát động cánh chim, bay lên không ngút trời, muốn tránh đi răng nanh hài cốt Địa Long. Nhưng mà, hắn như là đột nhiên gặp phải cái gì, thân thể một hồi đong đưa, hài cốt Địa Long mãnh liệt giương đầu, miệng lớn nuốt toàn bộ hắn vào.

Quần sơn khắp nơi, một mảnh kinh hô, vô số người hít vào từng ngụm khí lạnh, ngay cả Tần Mệnh đều nuốt?

- Không !

Đồng Hân rên rĩ, vung vẩy Tử Viêm Dực, xoáy lên lửa tím đầy trời, từ trên trời giáng xuống.

Thế nào lại như vậy?

Đồng Ngôn trợn mắt trừng một cái, cũng khoa trương bi thương gào thét:

- Tỷ phu ! Ngươi không thể cứ như vậy đi rồi a !

Toàn thân hắn sôi trào lửa tím, như là như gió bão hàng lâm, vọt tới cát đen.

Địa Long biến mất, cát đen toàn diện tháo chạy, rút lui vào thạch điện.

Bạch Hổ nổi giận, gào thét với thạch điện, sát phạt ngập trời, chạy như điên đến phía thạch điện.

- Cút ra đây cho ta.

Đồng Ngôn Đồng Hân gào thét lên, như là hai mảnh mây lửa xâm nhập thạch điện, bên trong lập tức truyền đến va chạm kịch liệt, như là cự thú nào đó đang chém giết, chấn đến quần sơn đều đong đưa dữ dội, vô số núi đá rơi xuống, như tuyết lở lăn loạn bốn phía.

Bình Luận (0)
Comment