Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1475 - Chương 1475 - Thanh Đồng Cổ Đăng (1)

Chương 1475 - Thanh Đồng Cổ Đăng (1)
Chương 1475 - Thanh Đồng Cổ Đăng (1)

Nhưng chẳng được bao lâu, Đồng Ngôn Đồng Hân song song bay ra, hoặc là bị đụng đi ra, bộ dáng chật vật, ngay cả đứng cũng không vững, cuồn cuộn cát đen phun mạnh đến, chưa cho bọn hắn bất cứ cơ hội phản ứng gì, hung hăng mà đụng vào trên người bọn họ, qua trong giây lát nuốt hết, kéo lấy mang về thạch điện.

- Không... Không... Tỷ tỷ cứu ta a.

Cơ Tuyết Thần liền lăn bò chạy đến, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ tuyệt vọng, thanh âm đều khàn khàn.

Hơn mười bộ khô lâu từ bên trong thạch điện lao tới, đùng đùng một trận loạn đánh, kéo về thạch điện.

Sau đó... An tĩnh...

Rừng đá yên tĩnh giống như chết, tất cả mọi người đứng tại nguyên chỗ, hé miệng, choáng váng ! Mê muội rồi !

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Tần Mệnh vậy mà chết ở trước mặt chúng ta?

Đồng Ngôn Đồng Hân vủa Tử Viêm Tộc lại bị sương đen sống sờ sờ hành hạ chết rồi?

Bạch Hổ hành hạ Xích Viêm Chu Tước đến chết... Không còn?

Tại trước mặt cát đen, bọn người Tần Mệnh rất mãnh liệt hung hãn vậy mà như con cừu non nhu nhược không chịu nổi, ngay cả cơ hội giãy dụa đều không có?

Cái này đều có thật không?

Ta ảo giác rồi?

Tần Mệnh a, đây chính là Tần Mệnh ! Bất Tử Vương Thiên Vương Điện ! Một trong những tinh thần mới chói mắt nhất thế hệ tân sinh Cổ Hải, cuồng đồ bị vô số người kính sợ ! Liền đột nhiên, đơn giản, thật không thể tin được như vậy, chết rồi? Coi như là phát sinh ở trước mắt, bọn hắn đều có loại cảm giác không chân thực.

Bọn người Kỷ Hoành Dũng đều hai mặt nhìn nhau, chết rồi? Cái tên điên Tần Mệnh kia lại cứ như vậy... Chết rồi? Vốn nên là cao hứng kích động, như không biết tại sao thậm chí có chút ngu rồi.

- Tuyết Thần !

Tỷ muội Cơ Dao Hoa Cơ Dao Tuyết bi thống thét lên, Cơ Tuyết Thần cũng bị Đồng Ngôn giết mang vào, chẳng phải là cũng chết ở bên trong rồi? Các nàng còn muốn đợi cơ hội, ai nghĩ đến kịch biến lại đột nhiên như vậy.

Bên ngoài một mảnh xôn xao, nhưng bầu không khí bên trong thạch điện lại hòa hợp.

- Mọi người diễn không tệ, phối hợp ăn ý. Chính là Đồng Ngôn, ngươi diễn quá lời rồi.

Tần Mệnh cởi mở cười, cho Đồng Ngôn Đồng Hân nhiệt tình giới thiệu Mã Đại Mãnh.

Cơ Tuyết Thần co quắp ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, kinh hồn chưa định, thân thể ngăn không được run rẩy, ba hồn bảy vía như là bay hết toàn bộ rồi.

Một hồi lâu sau, đồng tử kinh hãi mới từ từ khôi phục tiêu cự, nhìn chằm chằm bọn người Tần Mệnh nhiệt tình ôm nhau trước mặt, còn có vô số bộ khô lâu, hắn đột nhiên cuồng loạn gào thét.

- A a a, mẫu thân nó mẫu thân nó, không có chơi như vậy, làm ta sợ muốn chết, a a a, làm ta sợ muốn chết ! Ta còn tưởng rằng là thật a ! Ta cho rằng ta muốn chết rồi !

Đám người bên ngoài vừa rối loạn lại lần nữa yên tĩnh, rất nhiều người đều bị một tiếng thét này làm cho sợ tới mức trong lòng khẽ run rẩy.

Cái này, bên trong đến cùng xảy ra chuyện gì?

- Là Tuyết Thần?

Sắc mặt Cơ Dao Tuyết trắng nhợt, đây là thanh âm gì? Nghe thật thê thảm !

Cơ Dao Hoa hồi tưởng lại tình cảnh Cơ Tuyết Thần bị vật bất tử kéo đi, lúc này lại nghe tiếng thét ‘Thê lương’ ‘Tuyệt vọng’, trong đầu lập tức phác thảo ra vô số hình ảnh thê thảm, hốc mắt nàng ửng hồng, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống rồi.

- Đệ đệ a, các tỷ tỷ xin lỗi ngươi.

- Đừng ồn ào !

Mã Đại Mãnh thấp giọng quát, phất tay gọi lũ khô lâu canh hắn cẩn thận.

- Răng rắc...

Hơn ba mươi bộ khô lâu vừa cất bước đi đến phía trước, đều nhịp, đoàn đoàn bao vây Cơ Tuyết Thần.

Đồng tử Cơ Tuyết Thần co rụt lại, dùng sức che miệng lại, không dám lên tiếng nữa.

- Những cái này đều là ngươi khống chế hay sao?

Đồng Ngôn nhướng mày lên, nhìn cát đen trôi giạt ở bên trong thạch điện, một mảnh đông nghịt, vô số bộ khô lâu trắng tuyết đứng ở nơi đó, như là âm binh bày trận, thấy thế nào cũng cảm giác đáng sợ. Bên trong có bộ khô lâu đang nghiêng đầu, hiếu kỳ đánh giá bọn hắn, bên trong đầu lâu lượn lờ hắc khí, từ trong hốc mắt hãm sâu ra bên ngoài.

Khung xương Địa Long bảo trì vô cùng nguyên vẹn, tráng kiện cứng cỏi, sương trắng tràn ngập, như là minh hỏa nhảy động giữa xương cốt trắng tuyết, lộ ra u mịch mà lãnh ý, nó giống như bảo lưu lấy ý thức đã từng có, cao ngạo ngẩng cao đầu như trước, ba cái sừng nhọn tráng kiện trên đỉnh đầu phân bố thành hình tam giác, mặc dù đã chết thật lâu, nhưng bên trên vẫn lóe ra phù như văn thiên thư, tràn ngập hung uy tồi núi đứt sông. Gai xương sắc bén phía sau lưng như là từng cây chiến mâu, rậm rạp chằng chịt tụ đầy phía sau, từ xung quanh xương sống, xương sườn sinh dài ra, móng vuốt sắc bén sáng bóng như kim loại, dường như có thể xé rách mặt đất, nghiền nát cổ thụ.

Bạch Hổ đều chuyển vòng quanh khung xương Địa Long, cảm thụ lấy cái khí thế trầm trọng như núi kia.

Hai Địa Hoàng Huyền Xà một đỏ một trắng cũng có cảm ứng, ngửa đầu kỳ quái đánh giá, giống như có loại cảm giác quen thuộc không hiểu.

- Cảnh giới ngươi tăng lên vô cùng nhanh nha, đều ngũ trọng thiên rồi?

Tần Mệnh vỗ bả vai cường tráng của Mã Đại Mãnh, cảm thụ khí thế hắn càng ngày càng cường thịnh, trong lòng thay hắn cao hứng.

- Nói móc ta?

Mã Đại Mãnh trợn trừng mắt một cái, ngũ trọng thiên đã làm cho cao hứng? Ngươi đều Bát trọng thiên rồi!

- Ta tình huống đặc thù.

Tần Mệnh trải qua nhiều cơ duyên, lại ở qua trên Hắc Giao chiến thuyền thật lâu, mặc dù chia tay một năm rưỡi rồi, nhưng thật ra là ba năm rồi.

- Ngươi làm sao lại chạy tới đây rồi?

Bình Luận (0)
Comment