Tiểu Tổ muốn ngăn Mã Đại Mãnh giữ lại bộ khô lâu kia, nhưng chần chờ một lát, lại không có phát ra âm thanh, trong lòng thở dài, có lẽ đây là số mệnh của ngươi.
Đồng Hân kinh dị, những khô lâu này... bộ dạng giống như rất thú vị.
Đồng Ngôn phát động Tử Viêm Dực, phóng tới không trung, chụp lấy Thanh Đồng Cổ Đăng.
- Ai cũng đừng đoạt, cái này là của ta, Tần Mệnh, chờ lão tử ngược lại siêu ngươi... A...
Thanh Đồng Cổ Đăng đột nhiên biến mất, vậy mà chui vào trong thân thể Đồng Ngôn. Huyết khí, linh lực toàn thân hắn, đều trong chốc lát ‘Bùng cháy’, không thể khống chế tán loạn, thân thể đều suýt chút nữa hòa tan.
- Đồng Ngôn!
Đồng Hân sợ hãi kêu to, tiến lên muốn cứu hắn, lại bị khí tức khủng bố nổ tung trên toàn thân Đồng Ngôn đánh bay.
Đồng Ngôn một đầu ngã xuống trên mặt đất, thống khổ lăn lộn, kêu thê lương thảm thiết.
Thanh Đồng Cổ Đăng chìm đến khí hải, ánh nến yếu ớt vô thanh đong đưa, nhưng tại sâu trong khí hải lại nhấc lên cơn lốc khủng bố, cả phiến khí hải đều sôi trào lên, sóng lớn ngập trời, tiếng nổ lớn ầm ầm, ánh nến mặc dù yếu ớt, nhưng lại chiếu sáng khí hải, cũng chiếu sáng mạch máu, kinh mạch toàn thân, cùng với linh hồn Đồng Ngôn.
Từ bên ngoài nhìn lại, cả người Đồng Ngôn giống như trong suốt, một luồng ánh huỳnh quang từ đan điền khuếch tán toàn thân.
- Không nên đụng hắn, Thanh Đồng Cổ Đăng đang cùng hắn dung hợp.
Tiểu Tổ nhắc nhở bọn hắn.
- Dung hợp?
Tần Mệnh nhướng mày.
Đồng Ngôn thống khổ, giống như là muốn bị sống sờ sờ chết cháy, nhìn Đồng Hân nôn nóng, Tần Mệnh đều thay hắn rơi rớt mồ hôi.
Cường giả khắp quần sơn càng ngày càng xao động, khô lâu nhỏ chạy đi vào biến mất ? Sương đen cùng hài cốt Địa Long lại không có đi ra, bên trong liên tục nổ lớn, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương, đều khiến người hoảng sợ lại tâm ngứa.
- Liều mạng !
- Cùng lắm thì chính là một lần chết !
Đám kẻ săn giết trên cầu đá cắn răng một cái, kiên trì vọt vào.
Bọn hắn dẫn đầu, đám người trong quần sơn xao động thật lâu rốt cuộc cũng kềm nén không được, sau sau trước trước xông lên cầu đá, có ít người khống chế mãnh cầm bay về phía cổ điện.
- Rút lui !
Tần Mệnh vừa muốn nâng Đồng Ngôn lên rút lui khỏi, lại bị lửa tím sôi trào toàn thân hắn phá mở.
- Bạch Hổ, dẫn hắn đi.
Cảnh giới Bạch Hổ cao, lại có Bạch Hổ chiến y, có thể chống cự Tử Viêm, nó ngậm Đồng Ngôn trong mồm, vọt vào một đầu con đường bằng đá, nhanh chóng rút lui khỏi.
Mã Đại Mãnh quay đầu lại nhìn xương cốt đầy đất, vung tay lên, toàn bộ thu vào không gian giới chỉ, những xương cốt này đều là bảo bối, bên trên còn có năng lượng nồng đậm, vừa vặn dùng để cường hóa đội khô lâu của hắn.
- Tần Mệnh, tha cho ta đi, để cho ta cùng các tỷ tỷ đoàn tụ. Ân của ngươi, ta nhất định sẽ báo, ta bảo đảm, ta thề.
Cơ Tuyết Thần đau khổ cầu khẩn, hắn là thật không muốn cùng Tần Mệnh trộn lẫn lên, những người này làm việc đều quá kích thích, quá nguy hiểm rồi, hắn còn không muốn chết a.
Tần Mệnh không để ý hắn cầu khẩn, quơ lấy đến xông vào con đường bằng đá.
Thời điểm đám người chen chúc tới xâm nhập nội điện, lưu lại chỉ có tế đàn trống trải, đá vỡ đầy đất. Lại không thấy nhìn thấy vật bất tử trong tưởng tượng, cũng không có phát hiện tình cảnh khủng bố, càng đừng nói bảo bối gì rồi.
Rất nhiều người có chút mơ màng, quá không giống trong tưởng tượng a.
Vật bất tử nhìn thấy bên ngoài đâu ? Tiếng vang dữ dội nghe được bên ngoài đâu ? Tiếng kêu thê lương thảm thiết nghe được bên ngoài đâu?
Mọi người lục soát khắp tất cả con đường liên thông ngoại điện nội điện, ngoại trừ tượng đá, xương trắng, hình cụ, không có tìm được `qbảo tàng chờ mong.
Vũ Văn Uyên càng nghĩ càng kỳ quái, rõ ràng ở bên ngoài nhìn thấy chính là tình cảnh khủng bố, ngay cả Tần Mệnh, Đồng Ngôn đều bị hài cốt Địa Long nuốt sống, làm sao sau khi đi vào lại không có cái gì ? Hắn đột nhiên nhớ tới tình cảnh tại Ưng Sơn đêm đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút giống nhau, cũng là khô lâu giữa đường, cát đen tràn ngập, tình cảnh vô cùng khủng bố, nhưng sau khi xông vào sơn động Ưng Sơn, bên trong không có cái gì.
Thái Thúc Lăng Phong kiểm tra đá vỡ đầy đất, sắc mặt u ám:
- Ta hoài nghi những tượng đá này là mới phá hư, bên trên còn có chút năng lượng quen thuộc, như là... Tử Viêm ?
Kỷ Hoành Dũng đi đến tế đàn, cảm thụ lấy năng lượng trôi giạt trong không khí. Bên trên tế đàn có lệ khí rất mạnh, nơi này nên từng có cái gì đó.
- Những đá vụn này hình như là chút ít pho tượng, bên trong còn có năng lượng.
Vũ Văn Khải cũng nói.
- Ta liền muốn biết Tần Mệnh chết hay chưa.
Thường Vô Hối hiện tại chỉ muốn giết chết Tần Mệnh, báo thù cho toàn bộ Kim Linh tộc bị diệt.
- Không thấy được hài cốt của Tần Mệnh.
- Bị nuốt sống rồi, còn nói gì hài cốt.
- Ta vẫn cảm thấy Tần Mệnh không có khả năng khinh địch như vậy mà chết rồi.
- Hô ! Hắn làm sao lại không thể chết được ! Hắn gọi Bất Tử Vương liền thật sự bất tử bất diệt rồi ?
Mọi người lục soát khắp cổ điện cùng tất cả ngoại điện, cũng không phát hiện cái gì như bảo bối, kinh hãi lâu như vậy, khẩn trương nhiều thời gian như vậy, vậy mà không thu hoạch được gì ? Ngu ngốc lãng phí tình cảm ? Rất nhiều người không cách nào chấp nhận.
Khoảng cách ngoài rừng đá trăm dặm, bọn người Tần Mệnh đứng trong một tòa thâm cốc.
- Chúng tiểu nhân, ăn cơm rồi.
Mã Đại Mãnh ném ra tất cả hài cốt, để cho lũ khô lâu hấp thu năng lượng bên trong. Lão Nhị một ngựa đi đầu, quơ lấy hai cái đầu lâu cự thú vọt tới trong sơn cốc, răng rắc răng rắc nhắc nhở đám khô lâu khác, đều chớ quấy rầy. Ngay cả khô lâu to lớn cùng hài cốt Địa Long đều không cam lòng rớt lại phía sau, cuốn đi lượng lớn khung xương, lui sang một bên luyện hóa.