Cũng may số lượng xương cốt quá nhiều, những khô lâu bọn hắn đây đều có thể phân đến không ít.
Mã Đại Mãnh ngồi xếp bằng minh tưởng, rèn luyện lấy hài cốt ‘Mình người đuôi rắn’, thuận tiện hấp thu lấy năng lượng kỳ diệu còn sót lại bên trên. Mặc dù không biết cái món đồ chơi này có lai lịch gì, nhưng ngẫm lại hoàn cảnh cổ điện, lại nhìn Thanh Đồng Cổ Đăng, cũng có thể phỏng đoán ra quái vật này đã từng có thân phận nghịch thiên cỡ nào. Nói không chừng so với Địa Long đều mạnh hơn rất nhiều.
Đồng Ngôn vô cùng thống khổ, cũng may đã hóa giải chút ít, đã không thống khổ như vậy, hắn cũng khôi phục bộ phận ý thức, cưỡng ép bảo trì thanh tỉnh, cố gắng cùng Thanh Đồng Cổ Đăng dung hợp. Toàn thân hắn sôi trào Tử Viêm, như là một tòa núi lửa sinh động hoạt động, dâng lên cuồn cuộn sóng khí, từ xa nhìn lại, hình dáng Tử Viêmgiống như biến thành hình dạng Thanh Đồng Cổ Đăng, thần dị kỳ diệu.
Địa Hoàng Huyền Xà vảy đỏ rất không thích khí tức đèn cổ, không bao giờ tới gần Đồng Ngôn nữa, nó quấn quanh ở trên vai Tần Mệnh, hiếu kỳ đánh giá thế giới xung quanh.
- Hắn không có nguy hiểm chứ ?
Đồng Hân nhẹ vỗ về Địa Hoàng Huyền Xà vảy trắng trong ngực, lo lắng cho an toàn của Đồng Ngôn.
- Tiểu Tổ ?
Tần Mệnh khẽ gọi Tiểu Tổ.
Tiểu Tổ đang híp mắt dò xét cát đen phía trước Mã Đại Mãnh, cát đen bao trùm lấy hài cốt ‘Mình người đuôi rắn’, đang vô thanh rèn luyện nó, tỉnh lại nó.
Ánh mắt Tiểu Tổ phức tạp, ánh mắt hoảng hốt, như là đang hồi ức cái gì. Cho đến khi Tần Mệnh gọi nó ba lượt, nó mới thoáng hoàn hồn.
- Cái gì ?
- Ngươi không sao chứ ?
Trong đầu Tần Mệnh kỳ quái, Tiểu Tổ từ sau khi tiến vào Thanh Loan di tích cổ liền trở nên kỳ quái, có loại cảm giác không giống nó.
- Tưởng ta có việc sao ? Ngược lại là tiểu tử kia, sắp chết.
Tiểu Tổ quơ quơ đầu, vung ra suy nghĩ lộn xộn, chỉ vào Đồng Ngôn.
- Cái gì ?
Đồng Hân hoa dung thất sắc.
- Đừng nói đùa ! Tình huống Đồng Ngôn đến cùng như thế nào đây ?
- Hắn có thể chống đỡ, chính là thiên đại cơ duyên, gánh không được, liền bị sống sờ sờ chết cháy.
- Nói rõ ràng chút.
Trong đầu Tần Mệnh xiết chặt.
- Ngươi biết lai lịch Thanh Đồng Cổ Đăng này ?
Đồng Hân càng khẩn trương.
Tiểu Tổ không có trả lời Đồng Hân, chỉ là nói rất tùy ý:
- Thanh Đồng Cổ Đăng đốt đi xương cốt nhiều năm như vậy, thật vất vả đụng phải miếng thịt tươi, còn không có nếm hương vị thật tốt ? Nếu như hợp khẩu vị, nó khả năng liền lưu lại rồi, nếu như không hợp khẩu vị, đốt hết rồi lại thay cái khác.
Nó nói rất tùy ý, nhưng Đồng Hân nghe được lại xao động.
Không hợp khẩu vị ? Cái gì gọi là không hợp khẩu vị ! Ai biết nó thích hương vị gì !
Tần Mệnh an ủi Đồng Hân:
- Không cần lo lắng, nếu như ngay cả huyết mạch cùng thiên phú của Đồng Ngôn cũng không thể thỏa mãn khẩu vị của nó, vậy cả Cổ Hải này cũng không có còn mấy kẻ có thể làm cho nó thoả mãn rồi.
Đồng Hân lo lắng căng thẳng, Đồng Ngôn quá hồ đồ rồi, sao có thể không có làm rõ ràng tình huống liền nhào đầu về phía trước.
Tần Mệnh quan sát tình huống Đồng Ngôn một lát, tạm thời không có cái gì dị thường, liền đi tới bên cạnh.
- Tiểu Tổ, ngươi chưa phát giác hòn đảo này có cổ quái sao ?
- Nơi này không phải mộ Thanh Loan chiến tôn gì.
Tiểu Tổ lắc đầu.
- Đó là cái gì ?
Nghìn năm trước, hòn đảo này trống rỗng xuất hiện, một hư ảnh Thanh Loan cực lớn vắt ngang vòm trời, dẫn vô số mãnh cầm hội tụ triều bái. Từ sau đó, mọi người phỏng đoán đây là mộ Thanh Loan chiến tôn vẫn lạc trước đây thật lâu. Thế nhưng sau khi trèo lên hòn đảo đến bây giờ, một loạt tình huống dị thường đều khiến cho Tần Mệnh hoài nghi, tại sao có thể có nhiều chuyện cổ quái như vậy, lại có nhiều trọng bảo hiếm thấy như vậy, còn liên quan đến bí mật Địa Hoàng Huyền Xà vạn năm trước. Dù cho Thanh Loan chiến tôn làm ra vô số bảo bối, phân tán lực chú ý kẻ xông vào, nhưng nếu đã có người xông vào, liền tuyệt đối sẽ không đơn giản rời khỏi, không đạt được truyền thừa của nó quyết không bỏ qua, nó bố trí nhiều bảo bối như vậy, vẫn là tiện nghi kẻ xông vào.
Tiểu Tổ đã trầm mặc một lát, nặng trịch mà nói:
- Thời đại vạn năm trước, không có bình thản như bây giờ, các loại chiến loạn chém giết, các loại chế bá quật khởi, Nhân tộc cùng Yêu tộc, trong Nhân tộc, trong Yêu tộc bên, chém giết từ lục địa đến hải vực lại đến đại lục bầu trời xa xôi, đều chưa từng có ngừng lại qua.
- Đại lục bầu trời gì.
- Chính là Thiên đình đại lục ngay lúc này. Thời đại kia mặc dù hỗn loạn, nhưng bất luận là Nhân tộc hay là Yêu tộc, còn có Ma tộc, đều vô cùng cường hãn, từ huyết mạch đến truyền thừa, từ thể chất đến thực lực, thậm chí tài nguyên trời đất ngay lúc đó, đều mạnh hơn thời đại này vô số lần. Rất nhiều đại hung vật, thiên tài nghịch thiên, đều từng kinh diễm một thời đại, bỗng loạn lĩnh vực một phương. Thời đại kia, có thể nói là thời đại loạn võ, thời đại hắc ám, nó hứng lấy trước niên đại thượng cổ cùng thế hệ tân sinh hiện tại, vô số huyết mạch cùng truyền thừa đỉnh cấp, đều chôn vùi tại cái đó thời đại tràn ngập giết chóc.
Ta sanh ra ở hậu kỳ thời đại loạn võ, nhưng cũng chứng kiến rất nhiều truyền kỳ, mắt thấy qua vô số thời đại trời đất bay máu.
Thời đại loạn võ hậu kỳ, vì kết thúc giằng co chém giết mấy ngàn năm, rất nhiều siêu cấp cường giả liên thủ bổ xuống hơn mười hòn đảo, dùng để lưu vong chút Nhân tộc hoặc là Yêu tộc nguy hiểm cực độ, trấn áp kẻ địch chính bọn hắn, cũng có chút cường giả tự nguyện tọa trấn tử tù đảo, khốn giết những kẻ lưu vong kia. Tuy nhiên tại trước khi ta ngủ say, những đảo lưu vong kia giống như đều bị phong ấn vĩnh cửu, tất cả sinh linh đều bị khốn chết ở nơi này.