Ánh mắt Hoang Huyết Lôi Điệp lạnh giá, tham lam nhìn Lôi Thiềm đang thành hình xung quanh Tần Mệnh. Đó chính là Thái Công Lôi Hoàng? Đại cóc thối ngông cuồng đã từng hung hăng càn quấy! Hô, chết chính là chết rồi, còn lộ ra ảo ảnh cái gì!
Tần Mệnh chấn trụ biển người như thủy triều khắp quần sơn, trong lòng thoáng thở ra hơi, nhưng đối mặt với Hoang Huyết Lôi Điệp không hề nhượng bộ chút nào, hắn không thể không sẵn sàn trận địa đón địch.
Đầu Hồ Điệp này không chỉ trời sinh tính hung tàn, thực lực tuyệt đối không dưới những người Kỷ Hoành Dũng kia. Lôi Thiềm mặc dù có thể áp chế các lôi đạo khác, nhưng đối mặt Lôi Điệp có được huyết mạch hoang cổ, phần áp chế này có thể sinh ra bao nhiêu uy lực, trong đầu Tần Mệnh còn thật không có chút lực lượng.
- Lui về phía sau nghìn trượng, ta và ngươi đường ai người ấy đi, hai bên không thể ở chung. Nhung nếu như nhất định muốn trở mặt, đừng trách ta vô tình!
Hoang Huyết Lôi Điệp lạnh lùng nhìn hắn trong chốc lát, dùng hành động thực tế cho thấy lấy thái độ của nó. Hai mắt bùng lên cường quang, đánh ra hai đạo lôi điện, sấm sét vậy mà như là cầu vồng, quang mang kỳ lạ giao thoa, ánh sáng lung linh chói mắt, hai đạo sấm sét màu sắc phát sáng trong chớp mắt liền xuyên thủng không gian, nộ thủ đầu cùng ngực Tần Mệnh.
- Oa...
Lôi Thiềm há mồm phun ra hai sợi xiềng xích Thanh Lôi, như là đầu lưỡi Lôi Thiềm bạo kích trời cao, trong chốc lát chặn đánh, tinh chuẩn oanh kích Thải Lôi.
Ầm ầm!
Trời cao bạo động, phá lên hai tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, chấn đến vô số người toàn thân giật mình, uy lực sấm sét sáng lạn kinh người, trong chốc lát sụp đổ xiềng xích Thanh Lôi, vọt tới bên trong Lôi Thiềm, xông đến trước mặt Tần Mệnh.
Tần Mệnh kinh nhưng không loạn, hai tay tung bay, phất tay chống lên mảng lớn xiềng xích Thanh Lôi, bao quanh Thải Lôi, tốt xấu gì cũng là ngăn cản được. Hắn giật mình trong lòng, Thải Lôi của đầu hung thú này tuyệt đối không giống với sấm sét bình thường, thậm chí cùng Thanh Lôi không phân cao thấp.
Nếu như hai người cảnh giới bằng nhau, có lẽ có thể chém giết một phen, Nhưng... Cảnh giới a cảnh giới, cảnh giới trọn vẹn rơi xuống dưới Hoang Huyết Lôi Điệp một cái cấp độ.
Hô, không gì hơn cái này!
Hoang Huyết Lôi Điệp trong chốc lát động, tốc độ quá nhanh, như là lưỡi dao như xẹt qua không gian, không có gây nên bất cứ gợn sóng gì, nhưng lại mang đến sát ý nguy hiểm. Nó chấn vỗ đôi cánh rực rỡ, vung lên là trăm trượng, giết vào bên trong lôi trì, toàn thân tách ra thải quang, ánh sáng bảy màu chói lọi chiếu rọi lôi trì, một cỗ hung uy kinh khủng trong chốc lát bộc phát.
Toàn trường kinh hô, Hoang Huyết Lôi Điệp vậy mà xông vào lôi trì, muốn mạnh mẽ đỡ Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật? Đây là điên cuồng, hay là tự tin cực độ.
- Cuồng ngạo, lôi trì này lại để cho ngươi đi vào ra không được.
Tần Mệnh bị chọc giận, hỗn đản này đủ tự phụ.
Khí thế của hắn tăng vọt, hai con mắt đều giống như biến thành lôi trì, mấy trăm hơn một nghìn tia sấm sét màu xanh phá thể hiện đến, như là mở cống đổ ra hồng thủy, thanh thế cực kỳ to lớn, Thanh Lôi tráng kiện, khí tức khủng bố, trong chốc lát cuộn sạch Lôi Thiềm, đan vào thành hài cốt tráng kiện cùng áo giáp dày đặc.
Lôi Thiềm hí hót, nhìn như bình tĩnh, nhưng lại nhấp nhô ra từng trận nổ lớn long trời lở đất, không gian xung quanh đều nổi lên rung động, ngay cả hư ảnh lâu đài cổ xa xa đều nhận đến trùng kích.
Lôi Thiềm giống như phục sinh, lôi triều xung quanh trong nháy mắt sôi trào, vô số xiềng xích nổ tung từ toàn thân, điên cuồng mà trùng kích, nhanh chóng nhảy múa cuồng loạn, toàn bộ xông về phía Hoang Huyết Lôi Điệp.
Sấm sét mạnh nhất ngay tại tốc độ, Hoang Huyết Lôi Điệp đi nhanh, Tần Mệnh phản ứng nhanh hơn, một hồi ứng biến hoa mắt, Lôi Thiềm đã nổ lên phản kích tại ánh mắt kinh ngạc giữa toàn trường.
Toàn thân Hoang Huyết Lôi Điệp lung linh ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc, màu sáng lập loè, đây không phải là vầng sáng bình thường, toàn bộ đều là sấm sét áp súc, xiềng xích Thanh Lôi trùng kích chẳng những không có quấn quanh nó, ngược lại bị dồn dập phá vỡ, mấy trăm xiềng xích tập thể oanh kích, ùn ùn kéo đến, thanh thế to lớn, nhưng toàn bộ lại tại trước trúng đích khi, bị thải quang bay lên nứt vỡ.
Ưu thế cảnh giới tại lúc này bày ra đến trình độ lớn nhất.
Hoang Huyết Lôi Điệp hoành hành không trở ngại, trong điện quang hỏa thạch xuyên thủng lôi trì, giết đến trước mặt Tần Mệnh, tất cả bạo tạc cùng Thanh Lôi đều không thể ngăn cản nó, nó mạnh mẽ mãnh liệt, xa hoa nhưng lại nguy hiểm cực độ. Nó mãnh liệt mà chấn vỗ cánh chim, một cỗ thải quang sáng lạn đến tận cùng chật ních ổ bụng Lôi Thiềm, không có đợi Tần Mệnh làm ra phản ứng, tất cả cường quang nháy mắt đã bạo tạc.
Một mảnh nổ lớn kinh trời, bạo tạc phong bạo không gì sánh kịp đem Lôi Thiềm xé nát bấy, cũng xé rách lôi trì, cuồng triều phóng lên trời như đám mây hình nấm, lại tuôn ra về bốn phương tám hướng, vòm trời một mảnh sáng rõ.
Tần Mệnh bị tạc toàn thân đầy máu vàng, bị lôi triều điên cuồng tung bay, kim quang hoa lệ tại lúc này đều lộ ra chật vật.
Vô số người hít vào từng ngụm khí lạnh, Hoang Huyết Lôi Điệp quá cường đại, như nước sôi giội vào trong tuyết hoành hành về phía trước, nhẹ nhõm áp chế Tần Mệnh.
Ánh mắt Hoang Huyết Lôi Điệp lạnh giá, không có tình cảm, há mồm đẩy ra đầu lưỡi dài tinh hồng, nhanh như bôn lôi, đánh đến Tần Mệnh. Nó còn thật không có đem Tần Mệnh để vào mắt, bất luận huyết mạch hay là cảnh giới, đều vượt qua Tần Mệnh, Thải Lôi chính là dị linh trời đất, là sấm sét cường đại chỉ Lôi Thiềm nhất mạch mới có, dù cho là Thanh Lôi của Tần Mệnh rất mạnh, nhưng tại trước mặt thải lôi đều chịu đến nhượng bộ.