Tiêu Hoàng, Cung Khuynh Thành, đều không có ra tay, vẻ mặt cũng không được tự nhiên.
- Này! Ta nói các ngươi tự dưng sao lại sững sờ!
Kỷ Hoành Dũng bỗng nhiên hô to.
Vũ Văn Uyên không nói gì, bỗng nhiên quay người rời khỏi rồi.
- Vũ Văn Uyên! Ngươi đang làm cái gì!
Kỷ Hoành Dũng kích động, giọng điệu cũng không hề khách khí.
Vũ Văn Uyên không có để ý tới, thẳng đi vào rừng rậm hôn ám.
Hắn là xem Tần Mệnh là kình địch, hận không thể tự tay giết hắn, cuộc chiến Ưng Sơn là thảm bại đầu tiên trong đời hắn, trong tâm hắn nghẹn lấy cơn giận muốn một lần nữa ngược bại Tần Mệnh, thắng về danh tiếng bản thân, nhưng, bây giờ không phải là thời điểm, hắn muốn đánh bại Tần Mệnh cũng phải đường đường chính chính, muốn giết Tần Mệnh càng bại trước lại giết, để cho Tần Mệnh chết cũng chết tâm phục khẩu phục. Còn loại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này, lại là đang đối mặt với hơn nghìn người, Vũ Văn Uyên hắn làm không được, càng gánh không nổi người này.
Tiêu Hoàng cùng Cung Khuynh Thành nhìn Vũ Văn Uyên rời khỏi, bọn hắn mặc dù không có bỏ đi, nhưng cũng không có ý tứ ra tay. Bọn hắn với tư cách nhân vật dẫn quân thế hệ tân sinh liên minh hải tộc, không chỉ có là hi vọng của gia tộc, càng là thiên tài vô số người kính sợ, bọn hắn rất coi trọng hình tượng của mình, cũng tồn tại tôn nghiêm cường giả cần phải có. Có chút thời điểm có thể ‘Thừa dịp ngươi bệnh muốn ngươi mệnh’, có chút thời điểm có thể ‘Quần công’, có chút thời điểm càng cần ‘Không từ thủ đoạn’, nhưng có chút thời điểm, không được! Ví dụ như hiện tại! Ví dụ như loại trường hợp này.
Bọn người Vũ Văn Khải không hiểu thấu, không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Vũ Văn Uyên đều đã đi rồi, bọn hắn cũng không cần thiết vội vã ra tay.
- Ha ha, muốn mặt? Cái kia đạt được người!
Kỷ Hoành Dũng đại khái hiểu, khinh thường cười nhạo, cùng Thường Vô Hối và Thái Thúc Lăng Phong trao đổi ánh mắt, bước đi về phía Liên Sơn, linh lực toàn thân bắt đầu khởi động, khí thế cường hoành phá thể hiện đến.
Bọn hắn bất kể là có phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay không, cũng mặc kệ có bao nhiêu người nhìn, bọn hắn chỉ cần đầu của Tần Mệnh!
Sau lưng Kỷ Hoành Dũng hiển hiện ánh trăng, như mây như biển, nửa vòng trăng tròn như ẩn như hiện, toàn thân hắn phủ thêm ánh huỳnh quang màu bạc, trong tay cầm chiến kích, như là từ giữa Tinh Nguyệt đi tới, hư vô mờ mịt, nhưng lại vừa thần bí uy mãnh.
Thường Vô Hối kim quang tràn đầy, năng lượng kim quang hình thành cuồng triều kim loại, lộ ra cảm giác áp bách rất mạnh, đi trên mặt đất đều đang run run, ầm ầm rung động. Thái Thúc Lăng Phong từ trong cơ thể bay ra bảy khối bảo cốt, tách ra lấy cường quang khác nhau, xoay tròn vờn quanh hắn, đem hắn chiếu sáng như là thiên thần, mỗi khối bảo cốt đều đại biểu cho mãnh thú cường hãn, cùng thần hồn hắn tương liên, gần như chính là hắn hóa thân.
Ba siêu cấp thiên tài liên minh hải tộc đồng thời ra tay, những thiên tài cường tộc cường phái ẩn núp thật lâu kia cũng đều liên tiếp hiện thân, từ phương hướng khác nhau đi về hướng Liên Sơn. Bọn hắn không giống với đám kẻ săn giết khi trước, mặc dù không có điên cuồng cỡ nào, nhưng mỗi người đều có võ pháp cường thịnh, cũng đều có vũ khí uy lực bất phàm.
- Lấy nhiều khi ít thì cũng thôi, còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Mặt mũi liên minh hải tộc đều bị các ngươi làm mất hết.
Đồng Đại, Đồng Đồ, Phương Mục Ca, Mã Đại Mãnh, đều chặn đến trước mặt Tần Mệnh, giằng co với bọn người Kỷ Hoành Dũng dẫn đầu đi tới, giọng điệu mặc dù cứng rắn, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Ba người này thực lực cũng đã đạt đến Địa Võ đỉnh phong, tiện tay một chiêu là có thể đem diệt toàn bộ bốn người bọn họ, cũng có thể trảm phá Tần Mệnh bế quan.
- Bây giờ nói những lời này có ý tứ sao? Chúng ta cùng Tử Viêm Tộc không đội trời chung, không phải ngươi chết chính là ta sống, cùng người khác có thể nói chút đạo nghĩa tôn nghiêm, với các ngươi? Ha ha, các ngươi không xứng.
- Bỏ bớt miệng lưỡi đi, hôm nay chính là đến muốn mạng của các ngươi. Hoặc là đánh, hoặc là tự xử, hoặc là... Câm miệng.
- Đầu tiểu lão hổ kia của Tần Mệnh đâu? Là ẩn nấp rồi, hay là không có qua đến?
Kỷ Hoành Dũng, Thường Vô Hối, Thái Thúc Lăng Phong riêng phần mình đi ra một mảnh sát tràng, năng lượng to lớn như là sóng dữ lao nhanh, nhấc lên cát đá bụi đất đậm đặc, đánh tới mảnh lôi trì kia của Tần Mệnh.
- Làm sao bây giờ?
Đồng Đại cảm nhận được áp lực cường đại, ba người Kỷ Hoành Dũng đối với bọn họ mà nói đều là nhân vật cấp bậc huynh trưởng, đều là tinh anh một đời trên Thăng Long bảng, so với bọn hắn mạnh hơn nhiều lắm.
- Kỷ huynh, Thường huynh, Thái Thúc huynh, ba vị lão hữu đã lâu không gặp a.
Một tiếng cởi mở với nụ cười tươi bỗng nhiên từ trong núi rừng truyền đến, thanh âm dường như lộ ra năng lượng kỳ diệu, mặc dù tiếng cười lanh lảnh, nhưng lại mang theo khí tức sát phạt nào đó, cũng đang xâm nhập chiến trường đang cứng lại, nổ vang tại bên tai ba người Kỷ Hoành Dũng.
Đám người Kỷ Hoành Dũng ngưng ánh mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêng qua nhìn tới.
Một nam tử lãnh tuấn cao gầy đi vào ánh mắt mọi người, tóc dài rối tung, dáng người to lớn cao ngạo, màu da cổ đồng, toàn thân có lực cảm như sắt thép cứng rắn. Hắn cũng không phải anh tuấn cỡ nào, nhưng hình dáng ngũ quan vô cùng sâu xa, như là pho tượng đao gọt búa bổ, làm cho người khắc sâu ấn tượng, giữa hai con ngươi tối tăm, là tinh mang rạng rỡ.
- Phong Tiêu Dao?
Nhìn thấy người tới, Kỷ Hoành Dũng thần sắc hơi động.
Hắn làm sao lại tới rồi?
Thường Vô Hối cùng Thái Thúc Lăng Phong nhận ra người tới, mặc dù không có đánh qua mấy lần quan hệ, nhưng trong đại tân sinh liên minh hải tộc không có ai không biết Phong Tiêu Dao. Một tinh thần mới quật khởi trong Đấu Thú Tràng, cũng là siêu cấp chiến thú do liên minh Tinh Diệu toàn lực bồi dưỡng, gia gia của hắn tức thì là cao cấp Huyết Nguyệt đấu thú, thực lực cùng những chiến tướng hải tộc kia không phân cao thấp.
Phong Tiêu Dao mặc dù quanh năm ‘Ngâm’ tại đấu thú trường, rất ít lộ diện, nhưng uy danh ở ngoài tuyệt đối không kém, ở bên trong phần ‘Uy danh’ này thấm đầy huyết tinh giết chóc.