- Thì ra là Phong huynh. Thật cao hứng ở chỗ này gặp ngươi, chờ ta xử lý xong chuyện trong tay, lại cùng ngươi ôn chuyện.
Kỷ Hoành Dũng khách sáo hai câu, nhưng trong lời nói rõ ràng có lấy cảnh cáo.
- Đoạt bảo? Hay là giết người?
Phong Tiêu Dao đi tới giữa phế tích Liên Sơn, đứng ở trên một tảng đá, không để lại dấu vết cùng bọn người Đồng Đại làm thủ thế an tâm.
- Có quan hệ tới ngươi?
Giọng điệu Thái Thúc Lăng Phong không ý tốt, hải tộc làm việc, đến phiên ngươi xen vào? Nhìn điệu bộ này, rõ ràng cho thấy là đến gây chuyện a.
- Chỉ là hiếu kỳ. Hải tộc lúc nào làm việc cũng không từ thủ đoạn như vậy rồi? Đang đối mặt với hơn nghìn người, lại là vây quét, lại là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không sợ rơi thanh danh của các ngươi?
Kỷ Hoành Dũng hơi nhíu mày, nói gì vậy? Phong Tiêu Dao muốn nhúng tay sao? Là muốn giúp đỡ Tần Mệnh, hay là vì bảo tàng trong lôi đài cổ?
- Hải tộc làm việc đến phiên ngươi tới khoa tay múa chân? Còn cần muốn hỏi ý tứ của ngươi?
Thái Thúc Lăng Phong không kiên nhẫn, hắn cùng Phong Tiêu Dao cũng chỉ đối mặt qua hai lần, đều không có nói chuyện nhiều. Nhưng hắn vẫn không có cảm tình gì đối với lũ tiểu tử dã tâm bừng bừng liên minh Tinh Diệu kia.
- Thái Thúc huynh...
- Ai là huynh của ngươi!
Thái Thúc Lăng Phong thô lỗ cắt ngang, cảnh cáo hắn một câu:
- Đứng ở một bên, việc không nên hỏi thì không nên hỏi, chuyện không nên nhúng tay cũng đừng nhúng tay.
Phong Tiêu Dao lắc đầu cười cười:
- Ngươi là thật không đem Phong Tiêu Dao ta để vào mắt, hay là tự tin có thể không đem ta để vào mắt?
- Nói nhảm cái gì! Cút! Thái Thúc Lăng Phong quát lạnh, tên này bỗng xuất hiện rõ ràng cho thấy muốn quấy rối. Người trong liên minh Tinh Diệu lúc nào dám ở trước mặt hải tộc làm càn?
Kỷ Hoành Dũng cùng Thường Vô Hối có chút nhíu mày, thái độ Thái Thúc Lăng Phong quá khích rồi, tên Phong Tiêu Dao này thật không phải loại lương thiện. Tuy nhiên nghĩ lại, hải tộc không cần thiết nhường cho liên minh Tinh Diệu.
- Phong huynh, ngươi lui xuống trước đi, chuyện trong tay chúng ta rất nhanh liền xử lý xong.
Phong Tiêu Dao đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt có chút lạnh tập trung Thái Thúc Lăng Phong:
- Phong Tiêu Dao ta chỉ là đi ngang qua, thuận tiện chào hỏi mà thôi. Thái Thúc công tử có thể xem thường ta, nhưng cái chữ ‘Cút’ này từ trong miệng ngươi nói ra, có phải có chút quá rồi hay không? Liên minh Tinh Diệu mặc dù không bằng hải tộc các ngươi, thế nhưng tuyệt đối không sợ các ngươi! Thân phận Phong Tiêu Dao ta không tôn quý bằng các ngươi, nhưng cũng sẽ không do các ngươi tùy ý nhục mạ!
- Cùng trước mặt của ta giả vờ thanh cao cái gì, một đấu thú mà thôi, còn cùng ta nói tôn nghiêm! Ta thấy ngươi chính là đến gây chuyện! Lặp lại lần nữa, cút cho ta!
Thái Thúc Lăng Phong chưa bao giờ là tính khí tốt, càng chịu không nổi người khác kích thích, ngươi ngang ta càng ngang, dám ở trước mặt ta hung hăng càn quấy, ta lại để cho ngươi nhìn nhìn cái gì gọi càng hung hăng càn quấy.
Phong Tiêu Dao có chút híp mắt lại, một đạo ánh sáng lạnh lập loè:
- Ta không có nghe rõ ngươi nói cái gì?
- Không có nghe rõ? Điếc, hay là choáng váng!
Cung Khuynh Thành cùng Tiêu Hoàng thầm nghĩ muốn hỏng, tên Phong Tiêu Dao này mặc dù điệu thấp, nhưng cũng không phải dễ trêu, cái tên Thái Thúc Lăng Phong ngu xuẩn này, thuần túy là trêu chọc phiền toái cho mình.
- Cây sống một trương da, người tranh một hơi. Hôm nay cái cục tức này, ta nhất định tranh rồi!
Phong Tiêu Dao đi về hướng lôi trì, vừa đứng phía trước, đối diện Thái Thúc Lăng Phong.
Thái Thúc Lăng Phong tức cười rồi:
- Ngươi cũng dám giúp đỡ Tần Mệnh? Liên minh Tinh Diệu muốn cùng Thiên Vương Điện liên hiệp?
- Không cần úp cái mũ lớn như vậy cho ta, Phong Tiêu Dao ta còn đại biểu không được liên minh Tinh Diệu. Hôm nay ta nhất định tranh cái cục tức này rồi, hoặc là nói xin lỗi ta, hoặc là... Giết ta.
Phong Tiêu Dao nói từng chữ như là từ trong kẽ răng nặn đi ra, sát khí ngưng tụ hơn mười năm chém giết trên đấu trường, như là gió lạnh chân thật, khuếch tán tại giữa phế tích. Nếu như hắn công nhiên đứng ở trước mặt Tần Mệnh, rất dễ dàng khiến cho hoài nghi, cho nên hơi chút kích thích Thái Thúc Lăng Phong, liền có thể kéo cho mình một tấm vải bố ngụy trang.
Hắn hiểu rõ Thái Thúc Lăng Phong, người này nhất chịu không nổi kích thích, tính cách vô cùng nóng nảy. Sự thật chứng minh, kích thích gia hỏa như vậy, so tưởng tượng lại càng dễ. Đồ ngu xuẩn không biết sống chết, thật cho rằng thiên tài liên minh hải tộc là vô địch hay sao?
- Tốt! Hôm nay ta thành toàn cho ngươi!
Thái Thúc Lăng Phong nổi giận, bảy khối bảo cốt nháy mắt tung trời, mỗi khối bảo cốt đều bộc phát cường quang, sóng khí cuộn trào mãnh liệt, phát ra tiếng rít gào khàn khàn lành lạnh chân thật, như là bảy đầu cự thú muốn thức tỉnh.
- Lăng Phong! Dừng tay!
Kỷ Hoành Dũng quát bảo Thái Thúc Lăng Phong ngưng lại, thực lực Phong Tiêu Dao tuyệt đối không kém hơn so với bọn hắn, hơn nữa địa vị tại liên minh Tinh Diệu cũng không thấp hơn so với bọn hắn trong tộc, náo một ít mâu thuẫn không có gì, nhưng nếu như thật muốn náo tai nạn chết người, gia tộc sau lưng riêng phần mình cũng không tốt kết thúc. Nhất là tại thời khắc mẫn cảm này, tuyệt đối không thể đem loại tổ chức nguy hiểm như liên minh Tinh Diệu bức đến Thiên Vương Điện.
- Như thế nào đây, còn muốn ta xin lỗi hắn?
Thái Thúc Lăng Phong rất là không vừa lòng.
- Bây giờ không phải là thời điểm tính toán những điều kia, trước tiên xử lý sạch Tần Mệnh.