- Phong huynh, ngươi đây là có ý gì?
Kỷ Hoành Dũng không thể không khống chế được tâm tình của mình, cảnh giác tám vị đấu thú đột nhiên xuất hiện, nhất là nữ tử thoạt nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn bên trong kia —— Địa Võ cửu trọng thiên!
Tiểu Cửu, một nữ tử thoạt nhìn có chút chất phác, ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt đều có chút phiêu hốt, giống như lúc nào cũng đang thần du. Nàng cũng không tính xinh đẹp cỡ nào, cũng rất nén lòng mà nhìn lần hai, có loại cảm giác nữ nhi mềm mại trắng nõn, yếu đuối mảnh mai, làm cho người ta trìu mến. Trong tay nàng kéo lấy một thanh Lang Nha bổng vừa to lại nặng, rèn bằng huyền thiết, gai nhọn lóe ra hàn quang, dài chừng hai thước, hoàn toàn không hợp với hình thể mềm mại của nàng. Nhưng, bên trong liên minh Tinh Diệu tuyệt đối không có ai dám xem nhẹ nàng, cảnh giới Địa Võ cửu trọng thiên, Hắc Nguyệt đầy cấp vinh hạnh đặc biệt, đều rõ ràng lộ ra nàng nguy hiểm cực độ.
Còn có, nàng là vị hôn thê của Phong Tiêu Dao!
- Còn cần ta lại lặp lại lần nữa? Xin lỗi!
Lần này liên minh Tinh Diệu phái ra đấu thú cũng không ít, đa số đều ngụy trang ở bên trong quần thể kẻ săn giết, vì chính là tiếp viện Tử Viêm Tộc, ứng đối hải tộc!
- Đánh rắm! Thái Thúc Lăng Phong ta còn phải giải thích với ngươi? Ngươi còn thật cho mình là rễ hành rồi?
Thái Thúc Lăng Phong tức giận, càng nhìn Phong Tiêu Dao càng tức giận, liên minh Tinh Diệu lúc nào lại dám ở trước mặt hải tộc làm càn như vậy rồi? Có phải thấy liên minh hải tộc chúng ta gần đây không ổn định, có ý nghĩ rồi, không tôn kính rồi hay không?
- Hoặc là, xin lỗi! Hoặc là, ngươi giết chết ta! Nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!
Phong Tiêu Dao thái độ cứng rắn, ánh mắt như độc xà dán mắt vào Thái Thúc Lăng Phong.
- Thứ cho mặt không biết xấu hổ.
Cái ót Thái Thúc Lăng Phong lạnh lẽo, vừa sờ một tay đầy máu tươi, hắn đằng đằng sát khí, bảo cốt xung quanh đều trở nên xao động, giống như là muốn ép không được thú hồn bên trong, khí thế cuồng liệt rung động lắc lư không gian, ông ông loạn hưởng.
Kỷ Hoành Dũng khuyên can Thái Thúc Lăng Phong, lách ra nụ cười tươi:
- Phong huynh, cho ta mặt mũi, việc này hôm nay dừng ở đây.
- Ta chỉ muốn một lời xin lỗi, không khó a?
- Xin lỗi không khó, nhưng không phải hiện tại.
Tại thời điểm bọn hắn tranh luận giằng co, hơn năm mươi người lén lút chuyển đến mặt bên kia phế tích, bò đi qua đỉnh núi, muốn đào móc bảo tàng. Còn có người lần nữa nhắm ngay Nguyệt Tình, ý đồ cắt ngang truyền thừa, bản thân cũng tới kiếm một chén canh. Bọn hắn phải tận lực làm cẩn thận, ăn ý không có phát ra âm thanh, ngay cả năng lượng đều áp chế trong người. Muốn thừa cơ hội hải tộc cùng Tinh Diệu giằng co, một kích phải thành.
Tiểu Tổ bỗng nhiên thổi huýt sáo với Địa Hoàng Huyền Xà, tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn đối diện con mắt như bảo thạch của Tiểu Tổ, nhưng mà con mắt Tiểu Tổ biến thành màu ngọc trắng, bên trong hiện ra đạo đạo rung động, Địa Hoàng Huyền Xà có chút hoảng hốt, cỗ hung tính trong huyết mạch kia lập tức kích phát, muốn đem ánh mắt di chuyển, không đi đối mặt. Nhưng càng lún càng sâu, càng giãy dụa càng hoảng hốt, giống như toàn bộ ý thức đều hiện ra rung động trong ánh mắt đối mặt với Tiểu Tổ.
Địa Hoàng Huyền Xà vùng vẫy trong chốc lát, dần dần trầm luân, trong thân thể giống như bị cưỡng ép chui vào một tia linh hồn, nó hai con ngươi tinh hồng dựng thẳng co rụt lại, lệ khí bắn tung toé, đột nhiên phát ra rít gào khàn khàn sắc nhọn, một cỗ hung uy cuồng bạo như núi lửa phun trào như phá mở lôi triều, trùng kích toàn trường.
Trong lòng bọn người Kỷ Hoành Dũng chấn động, đám người trong quần sơn vô ý thức kinh sợ thối lui hai bước, ngay cả hơn năm mươi người phế tích đối diện kia đều vô ý thức phủ phục người xuống.
Địa Hoàng Huyền Xà bay ngút trời lên không, lệ khí như thủy triều, để cho tâm hồn người ta đều trở nên run rẩy, nó hoa lệ nhỏ nhắn xinh xắn, lông đuôi đong đưa, xoáy lên ánh sáng màu đỏ đầy trời. Nó chiếm giữ đến phía trên lâu đài cổ, thủ hộ Nguyệt Tình, ở bên trong con ngươi tinh hồng dựng thẳng lóe ra hung uy cùng tà ác, để cho người ta không rét mà run, không dám cùng nó đối mặt.
Hơn năm mươi người kia khó khăn nuốt nước bọt, liên tục chần chờ, có hơn hai mươi người lặng lẽ lui về phía sau, quyết đoán rút lui khỏi.
- Đều cút cho ta!
Đồng Đại vội vàng tiến lên, giận dữ mắng mỏ bọn hắn:
- Cơ duyên thiên định! Ai đã nhận được liền là của người đó! Các ngươi muốn bảo tàng thì tự bản thân đi tìm, trăm phương ngàn kế đoạt của người khác tính vào năng lực gì, các ngươi là kẻ săn giết, không phải tặc! Lại cảnh cáo một lần, ai dám tiến lên, lập tức giết không tha.
Người ở ngoài xa âm thầm thở dài, chuyện đã náo đến loại tình trạng này, trong lòng rất nhiều người đã mất đi xúc động lại đi cướp đoạt, có lẽ chuyện này từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, trêu chọc ai không tốt, nhất định muốn trêu chọc Tần Mệnh? Chỉ là trong lòng cái chấp niệm cùng tham lam, còn có tâm lý may mắn nho nhỏ kia, để cho bọn hắn lần lượt mạo hiểm.
Còn lại hơn ba mươi người do dự một lát, cũng cắn răng lui xuống.
Kỷ Hoành Dũng cũng không muốn chờ đợi thêm nữa, hắn quan sát đến tình huống của Tần Mệnh, khí tức đang nhanh chóng tăng lên, vững vàng mà rảo bước tiến lên cửu trọng thiên. Nếu quả thật chờ hắn đột phá, sau này bọn hắn liền lại khó có cơ hội. Nhưng, Phong Tiêu Dao dường như hạ quyết tâm muốn ngăn bọn hắn rồi.