Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1511 - Chương 1511 - Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 1511 - Khắc cốt ghi tâm
Chương 1511 - Khắc cốt ghi tâm

- Không có tai họa ngầm gì, yên tâm đi.

Nguyệt Tình không muốn làm cho Tần Mệnh có gánh nặng.

- Không thể nào, thiên hạ ở đâu ra chuyện tốt như vậy. Nàng mang theo ta phát triển, ta cũng mang theo nàng phát triển, hai người thúc đẩy một cảnh giới, chẳng phải là chống lại Thiên Đạo?

Tần Mệnh đứng tại trước mặt Nguyệt Tình, chăm chú nhìn nàng:

- Nói cho ta biết, có phải nàng đã đáp ứng điều kiện gì với chúng vương hay không?

Chúng vương vô tình, bọn hắn muốn thủ hộ chính là phần truyền thừa này, quan tâm chính là hắn, những thứ khác đều không quan trọng, thậm chí là lợi dụng!

Nguyệt Tình lựa chọn thành thủ hộ giả thoạt nhìn là cơ duyên, nhưng rất có thể chúng vương là đem nàng trở thành quân cờ.

- Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Con ngươi mát lạnh của Nguyệt Tình không sóng không lan.

- Nói rõ ràng!

Tần Mệnh chân mày cau lại.

- Chàng mạnh, ta cũng mạnh, chàng chết... Ta cũng chết.

Nguyệt Tình mỉm cười mặt giãn ra, một khắc tiếp thụ này, nàng đã thấy rõ.

Chàng sống ta tồn tại, chàng chết ta vong, nhưng ta sẽ giúp chàng lần nữa trùng sinh.

- Nếu như ta chết rồi, nàng cũng sẽ chết?

Tần Mệnh nhíu mày lại chặc hơn, nhưng tâm lại run rẩy rồi, trách không được Nguyệt Tình luôn nói ‘Nếu chàng không chết, ta liền bất tử’, cho tới nay đều cho rằng đây là một phần tình ý hứa hẹn, không nghĩ tới bên trong vậy mà liên lụy đến chúng vương truyền thừa.

Ta chết, Nguyệt Tình sẽ chôn cùng?

Mạng của Nguyệt Tình cùng mạng ta liền dính đến cùng một chỗ rồi?

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!

Nếu có một ngày, ta chết rồi, cũng sẽ hại chết Nguyệt Tình! Giết chết Nguyệt Tình?

Tần Mệnh cho tới bây giờ không có cảm nhận được trân trọng sinh mệnh giống như bây giờ, mạng của hắn không chỉ là thuộc về mình hắn, cũng thuộc về Nguyệt Tình?

Hắn yêu nàng, nguyện ý dùng sinh mệnh đi thủ hộ, dùng một đời đi thủ vững hứa hẹn, nhưng đột nhiên, Tần Mệnh chợt phát hiện, hắn kỳ thật giống như là treo ở trên cổ Nguyệt Tình một thanh đao, một khi hắn ngã xuống, chuôi đao này sẽ rơi xuống trước tiên.

Người giết Nguyệt Tình trong tương lai, không chỉ có kẻ địch, càng có Tần Mệnh hắn.

Tần Mệnh chậm rãi lui về phía sau, sắc mặt trở nên khó coi không gì sánh được. Hắn có thể không quan tâm sinh tử của mình, cũng không thể chấp nhận tương lai ngày nào đó lại vì mình giết chết người bản thân yêu nhất.

Chúng vương a chúng vương, các ngươi sao có thể không qua ta đồng ý mà làm loại chuyện này!

- Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, những lời này... Kỳ thật rất đẹp...

Nguyệt Tình dịu dàng cười khẽ, nếu như có thể dùng tánh mạng của ta, đổi cho chàng một lần trùng sinh, ta nguyện ý.

- Đây không phải điều ta muốn! Tại sao nàng phải chấp nhận thỉnh cầu của chúng vương? Nàng hoàn toàn có thể cự tuyệt! Nàng có thể trưng cầu ý kiến của ta! Nàng đây không phải giúp ta, nàng là đang hại ta!

Tần Mệnh kích động, hàm răng đều đang run rẩy, hắn không quan tâm sinh tử của mình, thời điểm đi ra Thanh Vân tông quyết ý lưu lạc thiên hạ, hắn đã không để ý sinh tử, hắn muốn chính là trải qua, là phát triển, là ngắm nhìn phong cảnh khắp khoảng trời này, mặc kệ ngã xuống ở nơi nào, một bồi đất vàng vùi thân là đủ.

Hắn xem Nguyệt Tình trở thành người yêu, cũng trở thành thân nhân. Tám năm gặp trắc trở tại Thanh Vân tông, nàng càng ngày càng chói mắt, càng ngày càng xinh đẹp, hắn càng ngày càng chật vật, cũng càng ngày càng hèn mọn, nhưng nàng cho tới bây giờ không có vứt bỏ hắn, càng không có ghét bỏ hắn, hắn kiên cường, quật cường, cũng tại cảm động. Nàng là ánh sáng duy nhất trong tám năm tối tăm của hắn, hắn mê thích nàng, cũng đang nhìn lên nàng. Càng trực tiếp về sau, hắn rốt cục cũng đứng lên, cũng có tư cách có được nàng, hắn liền thề trong lòng, dùng sinh mệnh đi thủ hộ.

Nhưng đột nhiên, hắn lại muốn trở thành hung thủ giết chết nàng?

Nguyệt Tình lắc đầu, ta và chàng trao đổi vị trí, ngươi cũng sẽ đáp ứng. Chàng nguyện ý vì ta mà chết, ta cũng nguyện ý vì chàng mà chết. Trong trí nhớ còn nhỏ ở Lôi Đình cổ thành, cũng là hồi ức đẹp nhất của nàng, thời gian tinh khiết nhất chân thật nhất ngọt ngào nhất, nhìn như cuộc hôn nhân trẻ thơ vui đùa, nhưng nàng vẫn luôn mãi nhớ kỹ.

Tần Mệnh dùng sức ôm chặt Nguyệt Tình, giờ khắc này cảm động để cho hắn khắc cốt ghi tâm.

- Gặp chuyện không cần liều mạng như thế nữa, chúng ta đều thật tốt, còn sống thật tốt.

Nguyệt Tình rúc vào trong ngực Tần Mệnh, nhẹ nhàng nói nhỏ.

Tần Mệnh gật đầu, cho nàng thêm một phần hứa hẹn, ta nhất định còn sống thật tốt, sống đến vĩnh hằng.

Tạm thời không có liên minh hải tộc uy hiếp, trong đầu Tần Mệnh nhẹ nhõm đi nhiều rồi, không còn nhiều băn khoăn như vậy, bắt đầu thỏa thích thám hiểm tu luyện rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên mới, thuận tiện tìm kiếm những người Tử Viêm Tộc mất tích khác kia.

Đám người trên đảo đều nhớ rõ nghìn năm trước sau khi Thanh Loan di tích cổ đột nhiên xuất hiện lại thần bí biến mất trong thời gian ngắn, nói cách khác hòn đảo này tùy thời có khả năng trở lại lặng ngắt như tờ, mang theo bọn hắn chìm vào đáy biển, nếu như không thể rời khỏi trước khi nó biến mất, khả năng liền lại rời không khỏi cũng không được nữa rồi, tựa như đám người nghìn năm trước này, biến thành xương khô, biến thành dinh dưỡng cho mặt đất. Cho nên không có ai lãng phí thời gian, đều đang điên cuồng mà thám hiểm, nơi càng là nguy hiểm càng là quỷ dị, người càng nhiều nhảy múa, rất nhiều người không có được bảo tàng cũng bắt đầu táo bạo, thậm chí không quản đánh phá đội ngũ khác.

Bình Luận (0)
Comment