Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1514 - Chương 1514 - Tự Mình Đưa Tới Cửa (1)

Chương 1514 - Tự mình đưa tới cửa (1)
Chương 1514 - Tự mình đưa tới cửa (1)

Bá Đao vậy mà ông ông loong coong phát ra âm thanh, ở trong tay Tần Mệnh run rẩy rất nhỏ, một cỗ khí thế phóng đãng không gì sánh kịp từ bên trong đao thể khuếch tán, vọt lên trận trận gió mạnh, thổi bay lấy lá khô đá vụn dưới chân mọi người. Bá Đao giống như bị lực lượng nào đó tỉnh lại, tiếng kim loại ông ông như là ai đó hò hét, hoặc như là đag=ng triệu hoán.

Bang!!

Bá Đao vậy mà sống sờ sờ chấn mở tay của Tần Mệnh, bộc phát ra cường quang ngút trời, lơ lửng đến phía trên to lớn khô lâu, đao khí mãnh liệt như là hào quang sáng chói, bao phủ nó, hắc khí trong đầu lâu khô lâu bắt đầu khởi động, biểu hiện ra hắn kích động, khung xương trắng tuyết đều giống như lay động rất nhỏ.

Bọn hắn kinh ngạc nhìn một màn này.

Tần Mệnh đều kinh ngạc, cái này không phải hấp dẫn, đây rõ ràng là cộng minh.

Chẳng lẽ, chủ nhân trước của Bá Đao từng chính là bộ xương khô này?

Khô lâu to lớn đột nhiên nhấc tay, chụp lấy đỉnh đầu Bá Đao.

Ông!

Một mảnh cường quang nổ tung, gió lớn cuộn sạch tám phương, suýt chút nữa đẩy lui bọn người Tần Mệnh, đại thụ đong đưa, lá cây phất phới, thật lâu không có bình phục.

Khô lâu nắm chặt Bá Đao, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào khàn khàn sắc nhọn, hào hùng, kích động, phóng đãng, ngay cả cát đen xung quanh đều không bị Mã Đại Mãnh khống chế, hội tụ về phía hắn.

Toàn thân khô lâu to lớn quấn đầy cát đen, tầng tầng lớp lớp, hóa thành Hắc Sa Giáp, hàn quang u mịch, cứng rắn dày đặc, Hắc Sa Dực sau lưng nó mãnh liệt chấn động, phá lên cỗ trầm đục, dẫn theo Bá Đao phóng lên trời.

Khô lâu kích tình hò hét, thanh âm sắc nhọn vang vọng thật lâu trong màn đêm, một mảnh khí tràng xơ xác tiêu điều phấp phới giữa trời đất, như Đại tướng trở về, triệu hoán nghìn vạn cường binh.

Tần Mệnh không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, Mã Đại Mãnh đều sợ tới mức cho rằng nó muốn mất đi khống chế rồi.

Khô lâu bộc phát hết sức một hồi mới trở lại trên mặt đất, nó dường như khôi phục tình cảm năm đó, nhẹ nhàng mà vuốt ve lấy Bá Đao, nhớ lại hồi ức đã từng.

Bọn người Tần Mệnh trao đổi lấy ánh mắt kinh dị, Bá Đao nên chính là của bộ xương khô này không sai. Nhưng, nó cũng đã bị rèn luyện thành vật bất tử rồi, vậy mà còn có thể có tình cảm năm đó. Hắn nhất định từng là một nhân vật, hơn nữa cũng không phải nhân vật bình thường.

- Ha ha! Tốt!

Mã Đại Mãnh kích động cười to, bộ xương khô này quả nhiên không đơn giản, nhìn điệu bộ này rất có thể so sánh cùng Địa Long, nhân xà.

- Vật quy nguyên chủ!

Tần Mệnh ngược lại cao hứng, ngu ngốc từ bỏ Bá Đao thật sự có chút không nỡ, tuy nhiên đã Bá Đao vốn chính là của khô lâu, ở trong tay khô lâu nhất định có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, nói không chừng có thể nhìn thấy ‘Bá Đao Bách Trảm’ nguyên vẹn.

Đồng Đại sắc mặt khổ sở, ngay cả khô lâu đều có được cơ duyên rồi, cơ duyên của ta ở đâu?

- Rống!

Bạch Hổ bỗng nhiên cảnh giác, nhìn hằm hằm lấy rừng cây phía trước.

Khô lâu khí thế chấn động, hoành đao định chỉ phía trước, Bá Đao trầm trọng tách ra cường quang sáng đỏ, hào quang đều cho người loại cảm giác sắc bén lạnh lẽo.

- Tần Mệnh công tử, các vị công tử thiếu gia, không cần khẩn trương nha, tỷ muội chúng ta cũng không dám mạo phạm các ngươi.

Hai bóng người mềm mại ôn nhu lượn lờ, đi qua rừng rậm tối tăm, ánh trăng sáng ngời xuyên thấu qua khe hở chạc cây, chiếu vào trên cơ thể quyến rũ động lòng người của các nàng, tản mát ra mị lực không cách nào kháng cự.

Đây là hai nữ tử non mềm nhiều vẻ, như là hoa hồng nở rộ, thành thục đến mê người, cái cỗ yêu mị cùng khí chất kia như rất có một loại hương vị câu hồn đoạt phách, nhất là cặp mắt quyến rũ phối hợp với nốt ruồi mỹ nhân rung rung giữa nụ cười yếu ớt, hiển nhiên muốn đem tim người từ trong lồng ngực cầm ra đến.

Các nàng vừa đi vào tầm mắt mọi người, trước mắt mỗi người đều là sáng ngời, nhịn không được nhìn nhiều mấy lần.

Dáng người đường cong bay bổng để cho hốc mắt người ta muốn nứt, cảm xúc bành trướng.

Đúng là hai hoa tỷ muội vưu vật của Địa Hoàng Đảo, Cơ Dao Hoa, Cơ Dao Tuyết.

Ngay cả Đồng Hân đều không thể không thừa nhận, hai nữ nhân hoạt sắc sinh hương này đối với nam tử có lực hấp dẫn trí mạng.

- Tỷ tỷ!

Cơ Tuyết Thần thở ra hơi, rốt cục lại nhìn thấy tỷ tỷ. Mặc dù đi theo bọn người Tần Mệnh rất an toàn, nhưng nhóm người này quá say máu rồi, cũng quá điên cuồng, luôn là có thêm cảm giác đề phòng lo sợ.

- Các ngươi làm sao tìm tới?

Tần Mệnh nhè nhẹ trấn an lấy Bạch Hổ đang xao động.

- Chúng ta cũng là trùng hợp đi qua nơi này, nhìn thấy bầy khô lâu, phỏng đoán chính là các ngươi rồi.

Cơ Dao Hoa cười nhẹ nhàng, hai cái má lúm đồng tiền ẩn hiện trên gương mặt tròn bóng, ngọt ngào mềm mại, lông mày như núi xa, con ngươi linh động vẻ mặt hưng phấn, tinh mang rạng rỡ. Nàng cảm thụ lấy khí tức cửu trọng thiên trên người Tần Mệnh, trong lòng một hồi than thở, Tần Mệnh bát trọng thiên liền đã có thể điên cuồng đến uy hiếp các nàng, nghe nói trong đêm ngày đó kéo lấy hung thú Hoang Huyết Lôi Điệp kia ‘Nhảy điệu nhảy’, hiện tại tiến vào cửu trọng thiên lại sẽ đến trình nào rồi.

Bình Luận (0)
Comment