Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1530 - Chương 1530 - Còn Sống (2)

Chương 1530 - Còn sống (2)
Chương 1530 - Còn sống (2)

Chín tòa cổ điện vây quanh người khổng lồ, vị trí phân bố như là cường lực sát trận nào đó, cửu đại Bảo cụ đánh về phía không trung, không trung lại đầy cương khí mênh mông cuồn cuộn, như thiên tai, chấn động ra trận trận đại đạo luân âm, đám người thoát khỏi cổ thành đều bị kinh ngạc, con mắt đều đỏ, nhiều bảo bối như vậy? Vượt qua vô số năm tháng, vậy mà còn có uy năng kinh hãi lòng người như thế. Nếu như có thể đạt được một cái, một bước lên trời danh chấn thiên hạ cũng không phải hy vọng xa vời a. Nhưng, bảo vật bắt đầu khởi động năng lượng quá mạnh mẽ, trên trời dưới đất đều đang kinh hãi, trong lòng sợ hãi, nhìn nhau rung động, rất nhiều người gánh không được loại hung uy này, phù phù quỳ trên mặt đất, bị bùn nhão sền sệt nuốt hết, thê lương chết thảm.

Càng nhiều nơi lòng người tinh thần hoảng hốt, những bảo vật này vậy mà tất cả đều là đi về phía người khổng lồ kia, rõ ràng cho thấy muốn trấn áp! Đó là quái vật gì? Sinh linh gì? Lại muốn vận dụng toàn bộ lực lượng cổ thành đi trấn áp.

- A...

Tiếng kêu to rung rung cổ thành, truyền khắp hòn đảo, ngay cả các cường giả nôn nóng chờ đợi bên ngoài đều bị biến sắc, đã nghe được cái thanh âm cực lớn kia, rất nhiều người của các thế lực hơi yếu toàn thân như nhũn ra, vô lực ngồi liệt, rất nhiều hải thú đều sợ hãi tránh lui, lẻn vào sâu trong hải triều, rì rào run rẩy.

Người khổng lồ điên cuồng gào thét giãy dụa, hung uy chật ních trời đất, muốn đối chiến tất cả thần binh lợi khí, thanh thế bực này quả thật long trời lở đất, không cách nào tưởng tượng nàng từng đã là hạng khủng bố gì. Nhưng, bùn nhão toàn thân người khổng lồ đột nhiên bạo động, xiềng xích rầm rầm loạn hưởng bên trong, đây là chút ít phong ấn, gắt gao phong khốn lấy nàng, tầng tầng áp chế năng lượng nàng đang tại tăng vọt.

- Tần Mệnh! Trốn! Trốn a!

Ngoài cổ thành, Đồng Hân giật mình tỉnh giấc, rưng rưng thét lên.

Đám người Đồng Ngôn đều gào thét, nôn nóng đến con mắt đều đỏ.

Tần Mệnh?

bọn người Vũ Văn Uyên, Diêu Văn Vũ đang thoát đi quay đầu lại, cũng chú ý tới đoàn kim quang trong hỗn loạn kia, so sánh với chiến trường to lớn đến khủng bố, cái đoàn kim quang kia lại lộ ra hèn mọn nhỏ bé như vậy.

Người khổng lồ bi phẫn, giãy dụa, cuồng nộ, lại bị bùn nhão dày đặc phong ấn, bị xiềng xích gắt gao quấn quanh lấy, căn bản thi triển không được. Mắt thấy thần binh hàng lâm, nàng vứt bỏ phản kháng, lực chú ý lại một lần nữa rơi xuống trên người Tần Mệnh, ý thức hơi chút rõ ràng.

- Trên người của ngươi có khí tức của ta... Vì cái gì...

Trong đầu Tần Mệnh phát khổ, ta đây làm sao biết?

Chín thanh thần binh kéo dài qua trời cao, bỗng loạn mảnh đất trời này, lượng lớn kiến trúc, núi thấp, đều liên tiếp băng diệt, toàn bộ lao đến người khổng lồ.

Người khổng lồ đột nhiên giơ lên cao tay phải, như là con sông bùn nhão dài rộng, một tay chộp tới Tần Mệnh.

Một màn này, để cho bọn người Đồng Ngôn nôn nóng ngoài thành như bị sét đánh, trực tiếp cứng tại nguyên chỗ, đồng tử đều phóng đại.

Người khổng lồ rống to một tiếng, trời đất rung chuyển, một cỗ khí thế khí thôn sơn hà, quân lâm thiên hạ, lại có loại hào hùng chống lại vận mệnh, toàn thân bộc phát ra cường quang xông lên trời, lại bị bùn nhão đậm đặc cùng tầng tầng xiềng xích áp chế. Ngay sau đó, chín thanh thần binh hàng lâm, toàn bộ đánh vào trên người của nàng, bộc phát ra tiếng nổ lớn không gì sánh kịp, non sông lay động, cổ thành sụp đổ, dường như cả hòn đảo đều đang lắc lư.

Chín thanh thần binh oanh kích, nổ tung tóe thân thể người khổng lồ, ngay cả bùn nhão đều bốc hơi, trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, người khổng lồ rạn nứt, sụp đổ thành vô số tảng đá lớn, rơi xuống đến lòng đất.

Đồng Hân một hồi mê muội, suýt chút nữa từ trên cao rơi xuống.

Mã Đại Mãnh đều mở to hai mắt nhìn, ngẩn người sững sờ nhìn phương xa, nước mắt lại mông lung ánh mắt.

Ầm ầm...

Không trung mây đen trọng tụ, tiếng sấm rền cuồn cuộn.

Màn mưa tái nhập trời đất, lần này không còn là mưa nhỏ tí tách, mà là mưa to như trút nước, ầm ầm rơi xuống dưới.

Hơn năm ngàn người xâm nhập cổ thành, ngoại trừ rất ít người chạy ra bên ngoài, còn lại toàn bộ đều bị bùn nhão chìm ngập, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang vọng, bọn hắn thống khổ giãy dụa, đau khổ bi thương gào thét, như địa ngục nhân gian. Đám người ngoài thành tức thì điên cuồng mà chạy thục mạng về xa xa, không để ý tiêu hao linh lực toàn thân mà điên cuồn phóng thích.

Trận tai nạn nghìn năm trước kia dường như vào hôm nay lại một lần nữa trình diễn, chỉ là lần này đám người đã có chuẩn bị, không có ai làm chống lại vô dụng, cũng không có ai thử ẩn núp, đều bỏ qua hết thảy chạy thục mạng ra bên ngoài.

- Đi a! Nhanh a, các ngươi lại chờ cái gì?

- Tần Mệnh đều đã chết!

- Các ngươi mắt mù a!

Cơ Dao Hoa Cơ Dao Tuyết, còn có Cơ Tuyết Thần đều muốn tan vỡ rồi, bọn ngu xuẩn này, thất thần làm gì, chạy mau a.

- Chúng ta... Cần phải đi...

Đồng Đại không muốn nói những lời này, nhưng Tần Mệnh đã bị cái người khổng lồ kia một chưởng đập chết rồi, người khổng lồ lại bị thần binh hủy diệt, cứu người? Không có khả năng nữa rồi.

Mưa to mưa như trút nước, ăn mòn lấy trời đất, vô số bùn nhão từ lòng đất xuất hiện, muốn đem cả hòn đảo đều chìm ngập.

- Đã đến lúc rời khỏi rồi, nếu ngươi không đi sẽ không còn kịp rồi.

Đồng Hân nước mắt tràn mi, nàng thậm chí cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, là nguyên nhân gì thúc dục Tần Mệnh đột nhiên xông về chỗ đó.

Nguyệt Tình nhắm mắt lại, chờ đợi vì Tần Mệnh kéo dài tánh mạng.

Nhưng...

Nàng chậm rãi mở mắt ra, ta còn sống?

Bình Luận (0)
Comment