Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1531 - Chương 1531 - Vạn Năm Thời Không

Chương 1531 - Vạn năm thời không
Chương 1531 - Vạn năm thời không

Sâu trong lòng đất, bùn lầy bắt đầu khởi động, như thủy triều như sóng lớn, như là luyện ngục dưới vực sâu, vô biên vô hạn. Nơi này xiềng xích tung hoành, đan xen rắc rối, mỗi sợi xiềng xích đều lóe ra ánh đen, bắt đầu khởi động lấy năng lượng cường đại lại kỳ diệu.

Một bộ hài cốt như huyết ngọc lặng yên mà lơ lửng ở sâu trong bùn lầy, ngọc cốt óng ánh, giống như bảo ngọc, sáng bóng tách ra lấy ánh sáng đỏ thẫm, hài cốt hơi ngửa đầu, giống như là muốn nhìn thấu trùng trùng điệp điệp bùn lầy, nhìn lên vòm trời. Nó bị đoàn năng lượng thần bí bao quanh, huyết vụ bốc hơi, ngẫu nhiên hiển hóa ra hình ảnh nữ tử lúc ẩn lúc hiện, nhưng lại mơ hồ không rõ.

Tất cả xiềng xích đều quay xung quanh hài cốt, bện thành trùm lưới đáng sợ.

Tần Mệnh còn cho là mình sẽ phải chết rồi, nhưng lúc mở to mắt lại là một hình ảnh như thế này.

Cái khung xương huyết ngọc này, chẳng lẽ chính là nữ tử kia?

Lực lượng thần bí xung quanh hài cốt như là hồn niệm của nàng, vượt qua vạn năm một lần nữa thức tỉnh, nàng đang dò xét lấy Tần Mệnh, tìm kiếm lấy cảm giác quen thuộc đã tỉnh lại nàng.

- Tiền bối... Ngươi là ai... Tại sao lại mang ta đến nơi đây?

Tần Mệnh rốt cuộc cũng có thể nói chuyện, nhưng trong lòng lại rung động tột đỉnh, nữ tử này cũng là đại hung phong tồn vạn năm trước? Vượt qua vạn năm còn có hung uy như thế, nàng trước đây cần phải là nhân vật như nào? Ngay cả bảo cốt Thanh Loan cũng chỉ là một trong rất nhiều thần binh trấn áp nàng.

Hài cốt lơ lửng ở trước mặt Tần Mệnh, không có bạo ngược như vừa rồi, cũng không có cỗ khí thế quân lâm thiên hạ kia, huyết ngọc sáng bóng cũng đang vô thanh ảm đạm, năng lượng thần bí ngược lại là đang tăng cường.

Tiểu Tổ trong mai rùa mở mắt ra, nhàn nhạt lập loè u quang.

Vạn năm trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lão yêu nữ này vốn là một trong những chủ mưu thời đại loạn võ, vì cái gì ngay cả nàng đều bị phong ấn!

Ai có thể phong ấn được nàng?

Là ai tính kế nàng?

Năm tháng bao la bát ngát, đại đạo vô tình, ngay cả nàng đã từng phong vân một cõi, đều biến thành một đống xương khô, lặng ngắt như tờ trong bùn lầy vô tận tại đây.

Nhưng, nàng thu Tần Mệnh tới đây làm gì?

Bên ngoài anh kiệt thiên tài nhiều như vậy, vì cái gì lại hết lần này tới lần khác chọn trúng Tần Mệnh?

Tiểu Tổ yên lặng dò xét bên ngoài, cũng không dám lộ diện. Mặc dù quá khứ vạn năm, nhưng phong ấn của vùng đất lưu đày này vẫn còn rất cường đại, nhất là hạch tâm mảnh phong ấn này, chiếm cứ lực lượng ‘Hỗn độn’. Nó cũng không muốn sắp tới thời điểm thoát khỏi mai rùa, lại bị trấn áp ở chỗ này.

- Tiền bối... Tại sao lại mang ta đến nơi đây?

Tần Mệnh đắng chát, hòn đảo nên đã biến mất đi, không biết Nguyệt Tình và mọi người đã trốn ra chưa, bọn hắn hẳn là sẽ thương tâm khổ sở đi.

Tần Mệnh thử kích hoạt võ pháp, nhưng linh lực trong cơ thể cứ bình tĩnh chảy xuôi, căn bản không thể khống chế, ngay cả Lôi Thiềm trong khí hải đều giống như trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Chẳng lẽ từ nay về sau, ta phải trông coi cái đống xương cốt chồng chất này rồi?

Ta có thể sống bao lâu?

Nếu như ta chết rồi, Nguyệt Tình phải làm sao bây giờ?

Trong vực sâu lầy lội không có thanh âm, cũng không có vật còn sống, ngoại trừ bùn lầy chính là xiềng xích, không có khí tức khác. Tần Mệnh dần dần mê man, cực lực muốn chống lên mí mắt, nhưng ánh mắt càng ngày càng mông lung. Bùn lầy bao vây lấy kim quang xung quanh hắn, lan tràn đến trên làn da, bắt đầu từ hai tay, quấn quanh về cánh tay, ăn mòn lấy thân thể, cũng lạnh giá lấy linh hồn.

Tần Mệnh cố gắng mà chống lại, nhưng bất luận là ý thức hay là linh lực, đều không thể khống chế, ngay cả hoàng kim huyết đều giống như chảy chậm đi rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, hài cốt huyết ngọc ảm đạm, đã mất đi sáng bóng, biến thành xương khô, năng lượng thần bí nhưng lại hừng hực cường thịnh, hóa thành sương mù, bay đến Tần Mệnh, quay quanh tại mi tâm của hắn, ngưng tụ thành một cái văn ấn màu đỏ thần bí.

Tần Mệnh như bị sét đánh toàn thân run lên, ý thức triệt để lâm vào tối tăm, trước khi hôn mê chỉ nghe được một câu nỉ non hư vô mờ mịt.

- Huyết nhục làm giấy, gấp giấy làm thuyền. Điểm hồn làm đèn, băng qua... Vạn năm thời không... Ta tại Thiên Thu cung Cửu Nghi sơn... Chờ ngươi... Nhất định... phải tới...

Ngoài hòn đảo, sương mù màu xanh cuộn trào mãnh liệt quay cuồng, như là gió lớn thổi xuống đại dương mênh mông, bành trướng táo bạo, sương mù dày đặc dường như sóng dữ như phóng lên trời, như núi lửa dâng lên phương xa, tình cảnh dữ dội để cho vô số người cảm nhận được áp lực đập vào mặt, đều may mắn khi bản thân không có tùy tiện xông vào. Bên trong không ngừng truyền ra gào thét cùng tiếng nổ lớn, như là tỉnh lại ma quái ngủ say, sát uy cùng oán niệm cuồn cuộn, cuộn trào mãnh liệt ra, ngang dọc rong chơi trên đại dương mênh mông, trùng kích lấy thần kinh mỗi người.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Là mộ Thanh Loan chiến tôn sao?

Vì cái gì lại như là một tòa địa ngục phủ đầy bụi!

Chẳng lẽ lịch sử lại muốn tái diễn, mọi người đi vào rốt cuộc ra không được sao?

Bình Luận (0)
Comment