Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1532 - Chương 1532 - Tiếng Kêu Gọi Vượt Thời Không (1)

Chương 1532 - Tiếng kêu gọi vượt thời không (1)
Chương 1532 - Tiếng kêu gọi vượt thời không (1)

Hải tộc, Địa Hoàng Đảo, Thánh Quyền Môn, vân vân... Rất nhiều các trưởng bối cường tộc cường phái đều nôn nóng cùng chờ đợi, đám Đại Yêu Yêu tộc cũng chiếm giữ một phương, khổ chờ lấy đời sau của mình.

Bên ngoài đợi đến nôn nóng, bên trong cũng là tình cảnh trốn chết thê thảm bi thương.

Hòn đảo từ lúc mở ra đến bây giờ, trước trước sau sau xông tới có gần ba vạn người cùng yêu, bởi vì các loại ngoài ý muốn mà chết thảm mấy nghìn, còn lại có lấy hơn hai vạn chúng, còn có vô số Linh Yêu sinh tồn trên hòn đảo, giờ này khắc này đều liều chết chạy thục mạng, bất chấp tôn nghiêm cùng hình tượng, gắt gao dán mắt vào phương xa, dốc sức liều mạng mà xua tán lấy bùn triều, không để ý hết thảy chạy như điên.

Nhưng, mưa to mưa như trút nước, mặt đất loạn chiến, bùn lầy càng ngày càng nhiều, qua cả đầu gối, nuốt hết lấy hết thảy, rất nhiều người cùng yêu bị vô tình nuốt hết, những tiếng hò hét kêu thảm, những tiếng gào thét tuyệt vọng bi thương, liên tiếp vang vọng, tại các nơi trên hòn đảo đều có thể tùy ý thấy được, nghiễm nhiên như địa ngục nhân gian.

Có người ý đồ cứu vớt đồng bạn, kết quả cũng bị dắt xuống dưới, lâm vào bùn lầy, kêu thảm trầm xuống.

Có người nổi điên phát cuồng, đạp trên vai người khác chạy như điên, lại bị người khác hung hăng tung bay ra ngoài, ngã vào bùn lầy.

Có người phóng nhanh lên trời cao, bắt lấy mãnh cầm, khống chế chúng mau chóng thoát khỏi hòn đảo.

Hòn đảo diện tích quá lớn, muốn một hơi chạy đến phần cuối, gần như là không thể nào. Lại là mưa to đầy trời, lại là bùn lầy quay cuồng, càng ngày càng nồng đậm hơn.

Có người tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời gào thét, kêu khóc với trời xanh, nhưng trời xanh vô tình, không có ai đến lắng nghe bọn hắn tuyệt vọng, bùn lầy vô tình nuốt hết.

Có ít người hoảng hốt chạy bừa, một cước bước vào bị sông lớn bùn lầy bao trùm, đảo mắt liền hãm xuống, mặc cho điên cuồng mà phóng thích võ pháp, cũng không làm nên chuyện gì.

Mãnh cầm linh điểu, còn có những người có thể ngự không kia, trải qua khó khăn trốn chết, vọt tới biên giới trước hết nhất, nhưng chờ đợi bọn hắn lại là sương mù màu xanh sôi trào, nhưng thời điểm này ai cũng bất chấp nhiều như vậy, cắn răng, kiên trì vọt vào.

‘Thanh Loan di tích cổ’ oanh động từ sáng sớm duy trì đến giữa trưa, chỉ vẻn vẹn có hơn bảy trăm nhân loại cùng hơn một ngàn Linh Yêu trốn thoát, còn lại toàn bộ theo hòn đảo vĩnh viễn phong tồn ở trên hòn đảo biến mất, ngăn cách bởi thế giới chân thật bên ngoài.

Con số như thế nhìn thấy mà giật mình, không chỉ để cho đám người trốn tới kinh hồn khó định, ngay cả đám người chờ ở bên ngoài đều toàn thân rét run, mặc dù không có chết sạch toàn quân như nghìn năm trước, nhưng lần này là thám hiểm đã có chuẩn bị, hơn nữa số lượng so với nghìn năm lúc trước nhiều hơn gấp đôi. Mặc dù như vậy, còn sống trốn tới lại chưa đủ hai ngàn.

Nó khiến đám người rất nhiều kích động chuẩn bị đoạt bảo không có chỗ hạ thủ, người quá ít, hơn nữa người trốn tới nhiều đếm đều là đệ tử tông phái, đám truyền nhân cường tộc người mang bí bảo.

- Đội ngũ Kim Linh tộc chết sạch?

- Kỷ Hoành Dũng đều chết?

Sau khi hòn đảo biến mất, các trưởng bối hải tộc tìm kiếm khắp nơi, lại chỉ tìm được hơn hai mươi tộc nhân, Thường Ngọc Lâm, Kỷ Hoành Dũng, Thái Thúc Lăng Phong, còn có Thường Vô Hối vân vân..., đều không thấy bóng dáng. Lúc biết được đội ngũ Kim Linh tộc đã chết thảm toàn bộ sau khi vào hòn đảo, mấy vị tộc lão giận Kim Linh tộc dữ công tâm, khóe miệng tràn ra máu tươi.

- Tần Mệnh chết rồi? Các ngươi đã tận mắt nhìn thấy?

Có tộc lão hải tộc nghiêm khắc truy vấn, nhiều lần xác định Tần Mệnh chết sống.

- Chết rồi.

Vũ Văn Uyên nhìn qua đại dương mênh mông trống trải sau khi hòn đảo biến mất, tâm tình rất phức tạp.

Theo lý thuyết, Tần Mệnh chết đối với thế hệ tân sinh hải tộc bọn họ mà nói là một tin vui, rốt cục cũng thoát khỏi cái người điên kia, sau này không có có ai lại dám đơn giản khiêu khích bọn hắn, cũng không thể tự tay đánh bại hắn, nhưng trong lòng Vũ Văn Uyên lại là tiếc nuối.

Bọn người Tiêu Hoàng bị tổn thất đau đớn thê thảm đau nhói, rất nhiều tộc đệ thân nhân, đều không thể chạy ra khỏi hòn đảo, sống sờ sờ mai táng trong bùn lầy. Nhưng khi nhìn lại thế lực khắp nơi cũng tổn thất thảm trọng, hải tộc có thể còn sống chạy ra hơn hai mươi người, đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Đồng Ngôn, Đồng Hân, Nguyệt Tình một chuyến, thành công trốn tới, cũng được chiến tướng Tử Viêm Tộc ẩn núp là Đồng Chiến Thiên cùng Phương Kình tự thân tiếp dẫn.

- Tần Mệnh chết rồi?

Đồng Chiến Thiên động dung, các ngươi đều còn sống đi ra, vì cái gì duy chỉ có Tần Mệnh chết rồi?

- Chúng ta cũng nói không rõ, hắn giống như bị lực lượng nào đó khống chế.

Đồng Ngôn ôm lấy Đồng Hân khóc không thành tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần, còn có trận trận đau nhức.

Tỷ muội Cơ Dao Hoa tâm tình phức tạp, đáng tiếc, Tần Mệnh lại chói mắt như thế nào, đúng là vẫn còn khó trốn số mệnh ‘Phù dung sớm nở tối tàn’. Từ xưa đến nay, thế hệ tân sinh tài hoa xuất chúng quá nhiều rồi, nhưng lại có mấy ai có thể thật sự phát triển, dù là ngươi tuyệt thế ngút trời, cho dù là chói lọi một phương, ông trời lại để cho ngươi chết, ngươi nhất định phải chết.

Bình Luận (0)
Comment