Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1537 - Chương 1537 - Chương1537: Thiện Niệm (1)

Chương 1537 - Chương1537: Thiện niệm (1)
Chương 1537 - Chương1537: Thiện niệm (1)

- Ngừng!

Trên người đầu kiếm ngư phía trước kia, một lão nhân tóc trắng xóa bỗng nhiên đưa tay, thanh âm trong sáng hùng hồn, lộ ra lực cảm, ba đầu kiếm ngư nhanh chóng thả chậm tốc độ, các nam nữ trên người chúng nó liên tiếp từ trong minh tưởng hoàn hồn, nhìn đại dương mênh mông vô biên vô hạn, sóng cả nhấp nhô, xanh thẵm sâu xa, trong tầm mắt đều nhìn không tới một hòn đảo.

Bọn hắn kỳ quái, tại sao lại ngừng ở chỗ này?

Ba đầu kiếm ngư chậm rãi dừng lại, bao vây một người lơ lửng ở trên mặt biển.

Một thiếu niên bộ dáng thanh tú, nằm ngửa trên mặt biển, theo sóng cả lên lên xuống xuống, hôn mê bất tỉnh. Y phục rách nát như là tên ăn mày, sắc mặt vô cùng tái nhợt, gần như nhìn không tới tia huyết sắc, nhưng giữa mi tâm lại có một đường vân thần bí phức tạp, biểu hiện ra sự bất phàm của hắn. Kỳ quái chính là, hai tay cùng chỗ ngực thiếu niên đều có chút bùn lầy, bùn lầy như là có thêm sinh mệnh, chậm chạp chảy xuôi, nhúc nhích, lại không bị nước biển tách ra.

Bên người thiếu niên vậy mà còn nổi lơ lửng nữ hài vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn non nớt vị tại trên mặt của hắn, nửa người chìm trong nước biển, cũng không biết sống hay chết.

- Cứu người!

Trên lưng đầu kiếm ngư phía trước kia, một thiếu niên hắc y tóc dài vội vàng phân phó.

- Chậm đã!

Lão nhân tóc trắng phất tay ngăn lại.

- Lãnh thúc, cứu người quan trọng hơn! Trước tiên đưa người lên đến.

Thiếu niên dáng người gầy gò, ánh mắt cũng rất sáng ngời, bờ môi hơi mỏng lộ ra cỗ kiên nghị, không để ý lão nhân phản đối, hạ lệnh với thị vệ bên cạnh:

- Xuống dưới, cứu người.

Tóc trắng lão nhân khiêng tay lên, vung vẫy tay, ngăn bọn thị vệ lại.

Bọn thị vệ gặp khó rồi, không biết nên nghe ai.

- Lãnh thúc! Không nên đụng cứ đến người coi như là người xấu.

Thiếu niên có chút giận, cứu một người thì như thế nào? Hắn thả người lên, muốn tự thân nhảy vào trong biển cứu người.

Bọn thị vệ đuổi sát theo, cũng đều nhào vào trong biển.

Nhưng ánh sáng màu lam mặt ngoài kiếm ngư không có tản ra, như là thủy triều nhu hòa, đơn giản đem thiếu niên cùng bọn thị vệ bắt trở về lại.

- Không nên gấp gáp. Bọn hắn còn không có chết.

Khi lão nhân đang nói chuyện, tiểu nữ hài ghé vào thiếu niên thần bí kia từ từ ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng lóng lánh vụt sáng, vô cùng linh tính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, như là ngọc ấm, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, hồng nhuận phơn phớt đáng yêu, khẽ trương khẽ hợp, phát ra thanh âm non nớt:

- Y... Nha...

Nàng nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn lên kiếm ngư thật lớn trước mặt, trong ánh mắt linh tính tràn đầy hiếu kỳ.

- Tiểu hài nhi thật đáng yêu.

Trên lưng kiếm ngư, có chút nữ tử kinh hỉ nhìn đứa bé kia, quả thực thật là đáng yêu, phấn khắc ngọc mài, linh tính nhu thuận, các nàng nhìn mà lòng yêu mến tràn lan, giống như muốn ôm vào trong ngực thật tốt vui đùa.

Sự sốt ruột trên mặt thiếu niên mặc áo đen chậm rãi nhạt ra, tiểu hài này vậy mà vẫn thật tốt? Hài tử nhỏ như vậy, ném xuống biển rất nhanh liền chết đuối, nàng làm sao lại bình yên vô sự?

Tiểu nữ hài nhi ê a vài tiếng, cúi đầu xuống, ghé vào trên trán thiếu niên kia, bẹp bẹp chép miệng lấy cái gì.

Đám nam nữ trên kiếm ngư hé miệng cười khẽ, tiểu gia hỏa này chắc đói bụng lắm, đem chỗ đó làm kho lúa rồi.

Tiểu hài nhi dùng sức mút lấy cái trán thiếu niên, bộ dáng đáng yêu lại buồn cười, khóe miệng còn chảy nước miếng. Nhưng, nhìn hành động như bình thường, mỗi một lần nàng mút vào, đường vân thần bí trên trán thiếu niên đều tách ra ánh sáng màu đỏ, thấm ra năng lượng thần bí, theo tiểu nữ hài mút vào dũng mãnh tràn vào thân thể của nàng, thoải mái lấy lục phủ ngũ tạng, thấm vào huyết nhục hài cốt.

- Cứu nàng lên, cho ăn chút gì.

Thiếu niên mặc y phục đen trên mặt lộ ra vui vẻ.

- Tam thiếu gia, ngài chưa phát giác nữ hài này có chút kỳ quái sao?

- Trước cứu đi lên lại bàn.

- Tam thiếu gia, bọn hắn không rõ lai lịch, chúng ta tốt nhất không nên đụng.

Lão nhân tóc trắng nhắc nhở thiếu niên, tiểu hài này, thiếu niên này, thế nào cũng thấy cổ quái. Trong hải vực xung quanh gần như tìm không thấy hòn đảo, bọn hắn từ đâu ra? Đáy biển yêu thú qua lại, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, làm sao có thể nhìn hai mỹ vị tươi mới ở trước mặt đến thờ ơ?

‘Tam thiếu gia’ cũng thấy lấy có chút cổ quái, nhưng nhìn hài tử non nớt kia, quá đáng thương, nếu như cứ như vậy đi rồi, nói không chính xác rất nhanh liền bị hải thú hung tàn ăn tươi, lương tâm hắn không cho phép.

- Người nọ cảnh giới gì?

- Nhìn không thấu! Bùn lầy trên người hắn đang ngăn cản dò xét, nhưng hẳn là Địa Võ cao giai.

- Trên người hắn tại sao có thể có bùn lầy?

Đám người bên trên kiếm ngư đều hiếu kỳ dò xét, nhưng cái gì cũng đều dò xét không ra, thoạt nhìn là chút ít bùn lầy rất bình thường, nhưng lại như là có thêm sinh mệnh, chảy xuôi theo tại cánh tay cùng chỗ ngực của hắn, ngưng đến không tiêu tan.

Tiểu nữ hài đã hấp no đủ năng lượng, miệng xoạch miệng, ghé vào trên mặt thiến niên, thân mật liếm, nhắm mắt lại chỉ chốc lát sau lại muốn ngủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment