Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1538 - Chương 1538 - Thiện Niệm (2)

Chương 1538 - Thiện niệm (2)
Chương 1538 - Thiện niệm (2)

- Tam thiếu gia, gia chủ đang chờ ngài trở về, kiểm nghiệm thành quả tu luyện rèn luyện của ngài. Tính cách gia chủ ngài cũng biết, nếu có cái gì không hài lòng, tránh không được một lần quở trách. Nếu như ngài lại mang một ngoại nhân lạ lẫm trở về, khó tránh khỏi hội...

Một vị nữ thị vệ nhẹ giọng nhắc nhở thiếu niên, nàng biết rõ tam thiếu gia thiện tâm, nhưng nhìn kỹ, hai người này chính xác có chút không đúng.

Thiếu niên không vừa lòng nói:

- Căng thẳng cái gì, cứu người lại tính, nếu quả thật có vấn đề thì sao.

Lão nhân khẽ nhíu mày, thật có vấn đề sẽ trễ.

- Cứu người.

Thiếu niên lần nữa phân phó.

- Ôn Dương! Không cần tóc rối bời ngươi thiện tâm nữa, cứu vớt muôn dân trăm họ là nhiệm vụ của ông trời, không phải ngươi! Đừng nhìn thấy người đáng thương liền bước bất động chân!

Một nữ tử thanh cao xinh đẹp đột nhiên nói, thanh âm giọng điệu đều rất lạnh, rất bất mãn cái gọi là nhân từ của thiếu niên hắc y, nàng khinh thường mỉa mai:

- Nếu như ngươi đều đem tinh lực đặt ở trên tu luyện võ đạo, cũng không trở thành ba mươi tuổi còn kẹt tại Địa Võ tam trọng thiên, ngay cả điểm ấy cảnh giới của ngươi, còn muốn thông qua khảo hạch của Tru Thiên điện? Nằm mơ đi.

Nữ tử mới mở miệng, đám nam nữ trên ba đầu kiếm ngư đều cúi đầu không nói.

Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ôn Dương tản ra, hai đầu lông mày hiện ra một cơn tức giận, nhưng lão nhân tóc trắng nhẹ giọng ho khan, hắn liên tục hít sâu ba lượt, mới bình phục cảm xúc:

- Làm người, có thể vô tình, nhưng không thể mất đi nhân tính!

- A ha! Chuyện cười! Ấu trĩ!

Nữ tử cười lạnh, chịu không được hắn nhất chính là tự cho mình thanh cao, nghe được liền tức giận, giọng nói của nàng đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị:

- Đừng có lại làm cho ta mất mặt xấu hổ! Có tinh lực tu luyện thật tốt kia, so với cái gì đều mạnh. Ngươi muốn cho ta nhìn vào ngươi, muốn gia tộc để mắt ngươi, muốn người ngoài để mắt ngươi, ngươi liền nâng cảnh giới lên cho ta, những chuyện khác ít quản lại!

Ôn Dương dùng sức cắn răng, cơ mặt đều lần nữa kéo căng. Mỗi lần hắn chỉ muốn làm chút ít chuyện bản thân cho rằng rất bình thường, nhưng lại đổi lấy những lời châm chọc khiêu khích không hiểu thấu của nữ tử, mặc dù hắn đã quen đối phương hùng hổ dọa người, nhưng mỗi lần những lời chanh chua kia lợt vào trong lỗ tai, vẫn là nhịn không được nộ khí dâng lên.

- Chúng ta vội vàng trở về, nếu không... Đem hài tử đi? Người nọ coi như xong.

Có một thị vệ ra mặt đề nghị, không muốn bọn hắn tranh cãi nữa ầm ĩ nữa.

- Toàn bộ mang về, chờ hắn tỉnh rồi sẽ đưa hắn rời khỏi.

Ôn Dương cắn răng nói.

- Ai dám!

Nữ tử quát tháo, đáng giận, vẫn còn cứng rồi?

- Ta cứu người liền vướng mắt ngươi rồi?

Ôn Dương bỗng nhiên quay người, nhìn hằm hằm lấy nữ tử.

- Chừng nào ngươi tăng cảnh giới lên, lại muốn làm gì làm gì, Kiều Vũ Hi ta tuyệt đối không ngăn trở.

Nữ tử lãnh diễm đón lấy ánh mắt Ôn Dương, con mắt xinh đẹp có chút trợn tròn, khí thế bức người.

- Tam thiếu gia, Thiếu phu nhân, một chuyện nhỏ không cần thiết phải ồn ào, ta thấy như vậy đi, ta đem người tới, nếu như có thể cứu tỉnh, nửa đường liền thả hắn rời khỏi, nếu như bất tỉnh, lại cân nhắc xem có nên mang về thương hội hay không.

Lão nhân tóc trắng không hề muốn cứu người, nhưng càng không muốn Ôn Dương cùng Kiều Vũ Hi cãi lộn. Ôn Dương tính cách quật cường, Kiều Vũ Hi nói chuyện không lưu tình, nếu như không ngăn lại, hai người nói không chừng sẽ cãi lộn ầm ĩ thành cái dạng gì.

- Không có tiền đồ! Kiều Vũ Hi ta gả cho ngươi, nghiệp chướng đời trước.

Kiều Vũ Hi hừ lạnh.

Lời này thật quá mức!

Mọi người vẻ mặt đau khổ, đều cúi đầu không dám đáp lời.

Sắc mặt lão nhân tóc trắng đều là hơi đổi, nhưng trở ngại thân phận lại không tiện nói thêm cái gì.

- Ta thấy hắn chính là muốn dùng làm việc thiện tích đức để đổi ông trời thương cảm, ban thưởng hắn mấy trận cơ duyên. Nếu như điều này có thể có tác dụng, người khác đều cướp làm việc thiện, còn đến phiên ngươi?

Kiều Vũ Hi càng nhìn càng gặp họa tâm, quay người trở lại trên người đầu kiếm ngư khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Ôn Dương cố nén lửa giận, không có phát tác.

Nếu như không phải vì lợi ích của gia tộc, hắn hận không thể liền bỏ nữ tử ghê tởm kia. Chờ xem, Ôn Dương ta sớm muộn gì sẽ gia nhập Tru Thiên điện, chứng minh thiên phú của ta, lại để cho ngươi ngửa đầu nhìn ta!

Lão nhân tóc trắng tự thân ra tay, đem thiếu niên thần bí cùng hài từ trong biển lên đến, cẩn thận kiểm tra. Biểu hiện ra thoạt nhìn không có bị thương, khí tức rất vững vàng, ngoại trừ bùn lầy ra, những thứ khác đều rất bình thường, như là ở vào trạng thái chết giả, lại hoặc là bị lực lượng nào đó cho phong ấn. Cẩn thận quan sát đến tiểu nữ hài nhi, nhìn bộ dáng như là hai tuổi rồi, xinh đẹp đáng yêu, tóc đen nhánh thật dài lóe sáng, mềm mại như là như tơ lụa, nhưng hình thể nàng rất nhỏ nhắn xinh xắn, so với tay của hắn lớn hơn không được bao nhiêu, quả thực thật không thể tin được. Hơn nữa ánh mắt sáng ngời tinh khiết, đối với cái gì cũng đều tràn đầy hiếu kỳ, cho người cảm giác như là hài nhi vừa sinh ra.

Lão nhân kinh nghiệm lõi đời, nhìn quen mưa gió, có loại dự cảm người này khẳng định không đơn giản, hoặc là người có thù oán, hoặc là có bí mật. Hắn liên tục chần chờ, vẫn là nhẹ giọng nói với Ôn Dương:

- Thiếu gia, người này thật không thể mang về thương hội. Ngươi nhìn như vậy được không, đi đến phía trước ước chừng năm mươi dặm, có hòn đảo, chúng ta để hắn ở đó đi?

Bình Luận (0)
Comment