Tần Mệnh lặng yên mà nhìn, có loại cảm giác thỏa mãn cùng dễ dàng nói không nên lời. Quản nàng có lai lịch gì, tiểu nha đầu này ta nhất định nuôi dưỡng rồi. Bí mật cùng sứ mạng của nàng để một bên trước, chuyện tương lai để tương lai rồi nói sau.
- Hi...
Tiểu nha đầu chọn tốt kiện váy nhỏ trắng nhạt, vui mừng dạo qua một vòng, tóc dài phất phới, phấn khắc ngọc mài, toàn thân quấn quanh lấy ngọc quang nhàn nhạt, như là tiểu tinh linh đáng yêu.
Tần Mệnh cùng nàng náo loạn một lát, lần nữa dò xét lấy thân thể, nhiều lần ba lượt, nhưng quả thực tìm không thấy chỗ nào khác thường thường, giống như căn bản không có lực lượng phong ấn còn sót lại.
- Giải không được phong ấn, ta còn có thể đi đâu?
Tần Mệnh than nhẹ, đi vào bên cửa sổ, nhìn qua màn đêm trời sao, mây mù lượn lờ, trăng sáng né tránh giấu ở bên. Hắn rất muốn rời khỏi, cũng không dám mang theo phong ấn khắp nơi chạy loạn, đó chính là muốn chết.
Tiểu nha đầu leo đến trên vai của Tần Mệnh, lung lay bàn chân nhỏ xinh trơn bóng, cũng nhìn qua trời sao, ánh trăng nhàn nhạt rơi vãi, chiếu sáng lấy ngọc quang trên người nàng, tôn lên thành thú, lập lòe sáng lên.
Lam khả năng cũng chú ý tới thân thể mình đang ‘Sáng lên’, hiếu kỳ vung vẩy bàn tay nhỏ bé, muốn bắt lấy những ánh huỳnh quang kia.
Tần Mệnh sủng nịch cười khẽ, đang muốn bưng lấy nàng, nhưng lại chú ý tới cửa sân phía trước bị người khác đẩy ra, Kiều Vũ Hi dẫn thị nữ đi vào. Trước khi vào cửa còn cẩn thận quay đầu nhìn lại, xác định không có người nào phát hiện, mới đóng cửa sân lại, lôi kéo thị nữ đi đến phòng Ôn Dương.
Thị nữ theo sát Kiều Vũ Hi, nhưng thân thể mềm mại lại nhè nhẹ run rẩy, bưng lấy tay, cúi đầu, rất căng thẳng. Ánh trăng rơi trên mặt của nàng, tái nhợt như là tờ giấy trắng. Nàng giống như rất lo lắng không yên, có thể là sợ hơn, khóe mắt ngậm lấy nước mắt.
- Ôn Dương! Đi ra!
Kiều Vũ Hi đẩy cửa phòng Ôn Dương ra, lại không có đi vào.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Dương cau mày đi ra, nhìn nàng một cái lại nhìn thị nữ một cái, không rõ nữ tử điên này lại muốn làm gì.
- Ba ngày rồi!
- Ba ngày gì?
- Ngươi là đã quên, hay là giả ngu với ta?
Kiều Vũ Hi vênh váo hung hăng, giống như đứng ở trước mặt không phải nam tử của nàng, mà là hạ nhân, kẻ thù.
- Ngươi nói là Lục Nghiêu?
Ôn Dương sắc mặt trầm xuống.
- Ba ngày rồi, cần phải cút rồi! Từ khi ngươi bắt đầu trở lại, liền cùng hắn ở chỗ này, hai nam tử, ở một cái sân, biết rõ bọn nha hoàn nghị luận ngươi thế nào không? Da mặt ngươi dày không xấu hổ, nhưng Kiều Vũ Hi ta muốn mặt.
Ôn Dương thật muốn chửi nàng hai câu, nhưng lời vừa tới miệng chỉ còn lại có:
- Hoang đường! Cố tình gây sự!
Nói xong vung tay muốn đóng cửa, lại bị Kiều Vũ Hi đưa tay ngăn lại:
- Buổi sáng ngày mai, phải để cho hắn cút, không có thương lượng! Ta mang Ti Mộng đến rồi, từ hôm nay trở đi, nàng liền ở chỗ của ngươi.
- Có ý gì?
Ôn Dương nhìn thị nữ căng thẳng run run, không hiểu thấu.
Đây là nha hoàn Kiều Vũ Hi mua trước đây ít năm, vẫn luôn hầu hạ trong sân nhỏ của nàng.
- Sanh con.
- Phu nhân...
Ti Mộng phù phù quỳ xuống, nước mắt tràn mi, đôi môi đỏ mọng khẽ run, cũng không dám nói nhiều.
Phụ mẫu của nàng chết sớm, lúc bị mua vào liền biết vận mệnh của mình, so với bị bán vào hoa lâu, nơi này đã rất thỏa mãn, để cho nàng đến phụng dưỡng tam thiếu gia nàng không có ý kiến, cũng không dám có ý kiến, nhưng để cho nàng sanh con lại đem hài tử lấy đi? Nàng thật sự không tiếp thụ được!
- Tiện tỳ!
Kiều Vũ Hi quất một cái tát vào trên mặt Ti Mộng, lạnh giọng quát tháo:
- Lại để cho ngươi phục vụ hắn là phúc khí của ngươi, con của ngươi ta đến nuôi dưỡng, cũng là ngươi đời trước tích đức. Ít được tiện nghi còn khoe mã cho ta, đứng lên, cút đi vào!
- Kiều Vũ Hi, ngươi đủ rồi!
Ôn Dương giận tím mặt, tức giận đến toàn thân đều run rẩy.
Kiều Vũ Hi quát lạnh:
- Ngươi ồn ào cái gì! Muốn cho tất cả mọi người cả sơn trang biết phải không?
Ôn Dương hồng hộc thở hổn hển, hắn cho rằng Kiều Vũ Hi chỉ nói mà thôi, không nghĩ tới thật sự đưa ra một nữ tử, lại còn là thị nữ của bản thân nàng.
- Ngươi cho rằng người trong sơn trang đều là người ngu sao? Ngươi cho rằng người của Bích Ba đảo đều mắt mù sao? Người nào không biết quan hệ giữa ta cùng ngươi, chúng ta khả năng có hài tử?
- Người, ta mang đến cho ngươi rồi, hài tử, phải đi ra, nhưng chuyện này làm sao tròn, xử lý như thế nào, chính ngươi cân nhắc.
Kiều Vũ Hi kéo lấy lỗ tai Ti Mộng, vung vào trong phòng, không quên quát tháo:
- Câm miệng cho ta! Bằng không thì đem ngươi bán vào hoa lâu, phục vụ những kẻ săn giết dơ bẩn dã man kia!
- Phu nhân...
Ti Mộng quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
- Kiều Vũ Hi, hồ đồ cũng phải có giới hạn. Mang Ti Mộng về, Ôn Dương ta tương lai sẽ có hài tử, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi, cũng không có khả năng cho ngươi.
- Hô, đương nhiên không phải là ta, ngươi đời này đều đừng hòng chạm vào ta.
Kiều Vũ Hi đều lười cãi lộn ầm ĩ cùng Ôn Dương, cũng sợ làm tỉnh giấc những người khác.
Ôn Dương liều chết liều sống, cảnh giới cũng còn kẹt tại tam trọng thiên, đường đệ nàng nhẹ nhàng liền tứ trọng thiên rồi, đây chính là chênh lệch. Ngay cả Chu Thanh Thanh đều chấp nhận lời mời đi tham gia yến hội, có thể nói là cho đường đệ nàng đủ mặt mũi.
Chu Thanh Thanh đơn giản không lộ diện, càng sẽ không tham gia cái loại yến hội này, ngày đó đã xuất hiện nhất định là tin tưởng đường đệ nàng có thể thuận lợi tiến vào Tru Thiên điện, nói không chừng còn có thể tiến vào nội điện.