Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1553 - Chương 1553 - Cùng Ngươi Chơi Đùa (2)

Chương 1553 - Cùng ngươi chơi đùa (2)
Chương 1553 - Cùng ngươi chơi đùa (2)

Ngẫm lại đường đệ, nhìn nhìn lại nam tử trên danh nghĩa của bản thân, Kiều Vũ Hi liền một hồi chán ghét.

Tần Mệnh nhìn thì trực tiếp lắc đầu, nữ tử này ở đâu ra cảm giác ưu việt?

Kiều Vũ Hi sau nhiều lần dặn dò Ti Mộng, liền rời khỏi sân nhỏ.

- Tam thiếu gia...

Ti Mộng quỳ gối trước mặt Ôn Dương, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

Ôn Dương liên tục hít sâu mới khống chế được cơn phẫn nộ của mình:

- Không cần sợ hãi, ta sẽ không làm gì ngươi, tìm gian phòng ở lại trước.

Sau khi Kiều Vũ Hi rời khỏi, xuôi theo con đường nhỏ trong rừng đi về sâu trong trang viên, càng muốn Ôn Dương càng cảm thấy bất lực, cũng càng là cảm thấy bản thân đáng thương. Nàng muốn thân phận có thân phận, muốn bộ dáng có bộ dáng, làm sao lại gả cho nam tử vô năng như Ôn Dương. Nàng hi vọng nam tử mặc dù không thành được anh hùng, cũng phải được người người kính trọng, để cho người ta để mắt, lúc trước cũng ngây thơ cho rằng Ôn Dương sẽ như đại ca nhị tỷ của hắn, trở thành đệ tử Tru Thiên điện.

Tam huynh muội liên thủ, mặc dù là trong Tru Thiên điện nhân tài đông đúc, cũng có thể xông ra phiến thiên địa.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Ôn Dương so với đại ca nhị tỷ của hắn kém không phải nửa lần hay một lần.

Lúc trước kia, nàng miễn cưỡng còn ôm lấy chút hi vọng, nhưng từ khi nàng tìm đến Ôn Dương, kiểm tra tình huống tu luyện, liền đã triệt để thất vọng rồi. Nàng hận không thể hiện liền ly hôn, thế nhưng hiểu gia tộc tạm thời cần lợi ích đồng bọn Ôn gia này.

- Ai ở chỗ đó.

Kiều Vũ Hi bỗng nhiên chú ý tới dưới gốc cây già phía trước có người đứng đấy, nàng vì để không cho người khác biết chuyện nàng làm đêm nay, đã cố ý tuyển chọn con đường nhỏ này, tại khoảng thời gian không có người tuần tra này.

- Kiều cô nương, hôm nay ánh trăng không tệ, muốn mời ngươi đi dạo.

Tần Mệnh từ trong bóng đêm đi ra, khóe miệng ôm lấy nụ cười. Hắn không phải không thừa nhận Kiều Vũ Hi có chút tư sắc, chỉ là cái tính cách thanh ngạo mạnh mẽ kia, để cho vẻ đẹp của nàng chỉ còn lại có túi da.

Là hắn?

Kiều Vũ Hi hơi đột nhiên, đã trễ như vậy rồi, ở chỗ này ngăn cản người, hắn muốn làm gì?

- Không có tâm tình.

- Vậy thì tâm sự?

- Ngươi cũng xứng?

- Ha ha, có phải ngươi cho rằng nam tử khắp thiên hạ đều không xứng với ngươi hay không?

- Trong đây tối thiểu có ngươi!

- Kiều cô nương, tha thứ nên tha thứ a, Ôn Dương không hề nợ ngươi cái gì, hắn chỉ là vận khí không tốt mà thôi. Huống chi các ngươi là phu thê, không cần thiết mỗi lần gặp mặt đều la to.

- Ôn Dương mời ngươi tới thay hắn nói chuyện hay sao? Hay là ngươi muốn thay hắn làm chút gì đó, để tiếp tục lại ở chỗ này ăn uống miễn phí?

Kiều Vũ Hi cười, người như vậy gặp nhiều rồi.

Tán tu mặc dù tự do, nhưng tán tu nào không hy vọng có thể gia nhập thế gia vọng tộc hiển hách, trở thành cung phụng bên trong. Người này tám phần là coi trọng thân phận Ôn Dương, tương lai muốn trở thành gia chủ rồi, liền động lên tiểu tâm tư.

- Ta không đến vì ai, ta vì bản thân ta.

Tần Mệnh đạp lên đá vụn trên đường, từng bước một đi về phía Kiều Vũ Hi.

- Ngươi làm gì! Đứng lại!

Kiều Vũ Hi quát lạnh, mặt ngoài cường thế, nhưng trong lòng lại là hoảng hốt, người này muốn làm gì? Đã trễ như vậy rồi, sẽ không phải đánh ra chủ ý lệch lạc gì đấy chứ.

- Ta không có ý gì khác, chỉ là hi vọng ngươi sau này có thể đối với Ôn Dương tốt đi một chút, dù sao phu thê một hồi nha.

- Chúng ta tốt hay không tốt quan hệ gì với ngươi? Ta nhắc nhở ngươi, nơi này không phải thiện đường, tỉnh rồi liền rời khỏi, đừng lại ở chỗ này.

- Kiều cô nương, nói chuyện với ta tốt nhất chú ý giọng điệu chút. Không phải tất cả mọi người đều là Ôn Dương, cũng không phải tất cả nam tử đều có thể chịu được ngươi chanh chua.

- Ngươi đứng lại trước! Ta lại cảnh cáo ngươi, tranh thủ thời gian tránh ra, càng xa càng tốt, bằng không thì chờ ta hô người, kinh động đến cung phụng nơi này, ngươi muốn đi đều đi không được.

Kiều Vũ Hi bị Tần Mệnh nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, nhưng lại cũng không sợ hắn, bôn lôi trong trang viên có ba vị Thánh Võ tọa trấn, đều là cung phụng giá cao mời đến thủ hộ, còn có chút cao giai Địa Võ, lực lượng thủ hộ vô cùng mạnh, thu thập một tán tu rất dễ dàng.

- Ngươi đáp ứng thỉnh cầu của ta, ta liền đi ngay lập tức, tuyệt đối không dây dưa.

- Thỉnh cầu gì?

- Đối đãi thật tốt với Ôn Dương.

- Ngươi tính là cái gì...

Tần Mệnh một tay bóp trên cái cổ trắng tuyết của Kiều Vũ Hi, kéo đến trước mặt:

- Kiều cô nương, ngươi thật giống như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ta.

Kiều Vũ Hi rõ ràng ngẩn người, không nghĩ tới Lục Nghiêu nói trở mặt liền trở mặt, từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ có ai dám đường đột qua với nàng, chớ nói chi là hành động thô lỗ dã man lại hỗn đản như vậy, vậy mà lạp bóp lấy cổ của ta? Hắn vậy mà bóp ở cổ của ta! Một cơn lửa giận dâng lên, Kiều Vũ Hi suýt chút nữa ‘phát nổ’, hai tay bắt tới mặt Tần Mệnh.

Nhưng...

Tần Mệnh mặt mỉm cười, bóp lấy cổ Kiều Vũ Hi, lực lượng năm ngón tay càng lúc càng lớn. Cái cổ mềm mại sao có thể thừa nhận được lực lượng của Tần Mệnh, đầu ngón tay rơi vào trong da thịt thật sâu, muốn nặn đứt huyết quản cùng xương cốt của nàng.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Kiều Vũ Hi đỏ lên, toàn thân cứng ngắc, duỗi ra tay chộp vào trên mặt Tần Mệnh, nhưng lại không có lực lượng, nàng há lớn miệng, con mắt trợn tròn, bị bóp đến hít thở không thông.

- Nhìn khuôn mặt này của ta một cái, như người tốt chứ?

Tần Mệnh cười không ra tiếng, trong ánh mắt trừng trừng của Kiều Vũ Hi, giờ khắc này trở nên dữ tợn không gì sánh được.

Bình Luận (0)
Comment