Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1554 - Chương 1554 - Truyền Thụ, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết (1)

Chương 1554 - Truyền thụ, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết (1)
Chương 1554 - Truyền thụ, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết (1)

Kiều Vũ Hi muốn kêu to, muốn giãy dụa, nhưng bàn tay trên cổ như là kìm sắt càng bóp càng chặt, đầu lưỡi nàng bắt đầu duỗi ra bên ngoài, con mắt đều tại trở nên trắng, hàm hồ xì xì lấy thanh âm quái dị:

- Đứt... Đứt...

- Thỉnh cầu của ta, còn nhớ rõ không? Đáp ứng ta, ta liền đi ngay lập tức.

Kiều Vũ Hi suýt chút nữa bị bóp cho ngất đi, gần như dùng ra toàn thân, tốn sức nhẹ gật đầu.

- Đã đáp ứng?

Tần Mệnh mở ra nụ cười tươi, vung tay ra.

Kiều Vũ Hi co quắp cả người ngồi trên mặt đất, che lấy yết hầu phát tím thống khổ thở hổn hển, nàng chưa từng chịu qua loại tổn thương này, thống khổ càng sợ hãi, vừa rồi, trong chốc lát đó, nàng thật cho là mình muốn chết rồi.

- Ta muốn chính miệng ngươi nói ra.

- Ta... Ta...

Kiều Vũ Hi vùng vẫy vài cái, mới miễn cưỡng đứng lên, bộ dáng chật vật nào còn có bộ dạng mỹ phụ cao quý, nàng thở hổn hển mấy câu chửi thề, đột nhiên lên tiếng thét lên:

- Cứu mạng...

Nhưng mà, cổ nàng suýt chút nữa đã bị chặt đứt, nào còn có thể phát ra thanh âm rõ ràng, một tiếng này đi ra, khàn khàn rất nhỏ, ngay cả bản thân nàng đều sửng sốt.

Sắc mặt Kiều Vũ Hi trắng bệch, run run quay đầu.

- Ta...

- Kiều cô nương, ngươi cảm thấy Ôn Dương không giống nam tử? Không đủ cường thế, không đủ phái cứng? Hôm nay ta lại để cho ngươi gặp gỡ kiến thức, cái gì gọi là nam tử, cái gì gọi là cường thế, cái gì gọi là... Tàn nhẫn...

Tần Mệnh chụp lấy tóc Kiều Vũ Hi, kéo lấy lôi vào rừng cây bên cạnh.

- Đi thôi, thời gian còn sớm, chúng ta từ từ chơi.

- Không được... Không... Cầu xin ngươi... Không được...

Kiều Vũ Hi vạn phần hoảng sợ, giãy dụa bi thương gào thét, nhưng cái cổ sưng tấy đau nhức, tụ huyết đều hiện tím rồi, không phát ra được thanh âm nào. Nàng lảo đảo ngã nhào trên đất, nhưng Tần Mệnh không có chút thương tiếc nào, ít ngạnh sanh sanh kéo lấy nàng tiến vào rừng cây.

Phụ cận vừa vặn có chút thị vệ đi qua, nhưng hoàn cảnh Bích Ba đảo ngược lại muốn yên ổn, Bôn Lôi Sơn Trang của Ôn gia gần như không có nhận đến uy hiếp lần nào, bọn hắn tuần tra ban đêm cơ bản cũng là đi đi ngang qua sân khấu.

Có người mơ hồ nghe được chút ít thanh âm ô ô, nhưng đầu mê man, cũng không có để ý tới, cho là yêu thú gì đang gọi.

Thời điểm Tần Mệnh rời khỏi rừng cây, trời đã nhanh sáng.

Kiều Vũ Hi nằm nghiêng trên mặt cỏ, tóc dài rối tung lộn xộn, y phục mất trật tự, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nàng hấp hối, triệt để ngất đi. Ròng rã nửa đêm lăn qua lăn lại, để cho nàng chết đi sống lại, hôn mê lại thanh tỉnh, thanh tỉnh lại hôn mê, tới tới lui lui, giằng co ít nhất hơn ba mươi lần.

Trong mảnh rừng rậm tối tăm này, trong góc tối u nhã yên ắng này, Tần Mệnh một tay bóp lấy cổ của nàng, một tay khống chế lấy oán niệm Tu La đao, lần lượt xâm nhập lấy linh hồn của nàng.

Kiều Vũ Hi cũng là võ giả, nhưng cảnh giới chỉ có Linh Võ Cảnh, bình thường gần như chưa từng có chiến đấu, sao có thể chống đỡ được Tu La đao của Tần Mệnh. Từng đạo oán niệm như là sông lớn sóng dữ xâm nhập linh hồn của nàng, xâm nhập lấy ý niệm của nàng, lạnh giá lấy linh hồn của nàng. Con mắt nàng gắt gao trừng lớn, ánh mắt tan rã dán vào vòm trời, màn đêm dường như biến thành màu máu, thế giới không thanh tú an bình, mà là các loại giết chóc, tử vong, các loại tà linh cùng tình cảnh hung tàn, bên tai quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Kiều Vũ Hi như là rơi vào vực sâu vô tận, hít thở không thông, tuyệt vọng, lại vô lực giãy dụa, sống sờ sờ chết đuối. Hoặc như là bị ném tới chiến trường giết chóc ngập máu, mặc cho tiếng gào khóc thét lên thế nào, đều không có ai đến cứu vớt nàng, cho đến khi bị sống sờ sờ xé thành mảnh nhỏ.

Mỗi khi nàng hôn mê, Tần Mệnh liền rút oán niệm về, cứu nàng tỉnh lại, mặc kệ cầu khẩn thế nào, mặc kệ gào khóc thế nào, hắn vẫn lại dùng Tu La đao kích thích.

Một lần... Hai lần... Ba lượt...

Đến lần thứ mười, Kiều Vũ Hi vừa được cứu tỉnh liền tan vỡ, quỳ gối trước mặt Tần Mệnh bành bành dập đầu, tôn nghiêm, cao quý, thanh cao vân vân..., toàn bộ không cần nữa, nàng nhớ tới chuyện Tần Mệnh làm liền toàn thân sợ run, thậm chí khoa trương đến muốn xé mở y phục hiến thân.

Tần Mệnh chỉ là mỉm cười, không để ý tới, cũng không đồng tình, lại lần nữa tiến đến.

Thời điểm lần thứ mười lăm, nàng đã hư thoát, nằm rạp trên mặt đất cả đầu ngón tay đều không động đậy, ngoại trừ ánh mắt đung đưa sợ hãi ra, đã không còn khí lực cầu khẩn.

Nhưng Tần Mệnh còn không có thông cảm, sống sờ sờ dằn vặt đến hừng đông, chỉ để lại một nụ cười:

- Đối đãi thật tốt với Ôn Dương, ta không phải đang nói đùa cùng ngươi. Chuyện đêm nay, ngươi biết ta biết trời biết đất biết, nếu như còn có những người khác biết, cũng không phải là dằn vặt ngươi đơn giản như vậy.

Vị trí Kiều Vũ Hi hôn mê rất kín, cả ngày đều không có người chú ý, bởi vì nàng bình thường ru rú trong nhà, rất ít liên hệ cùng người trong trang viên, ngoại trừ bọn nha hoàn của nàng tìm kiếm khắp nơi ra, cũng không có ai coi trọng.

Kiều Vũ Hi đã tỉnh lại, đã là chạng vạng tối, giống như bệnh nặng một hồi, toàn thân khó chịu nói không nên lời, ngay cả linh hồn đều truyền đến trận trận đau đớn như kim châm, nàng như là mất hồn nằm ở trên đồng cỏ ẩm ướt. Một cỗ oán niệm sinh sôi trong lòng, nhưng đảo mắt bị sợ hãi vô tận nuốt sống, nhớ tới trải nghiệm tối hôm qua liền không rét mà run, những hình ảnh huyết tinh hung tàn kia như nước lũ tràn lan dũng mãnh tràn vào trong đầu nàng, lại như là muốn đem nàng sống sờ sờ xé nát.

Bình Luận (0)
Comment