Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1555 - Chương 1555 - Truyền Thụ, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết (2)

Chương 1555 - Truyền thụ, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết (2)
Chương 1555 - Truyền thụ, Tiểu Hỗn Độn Chân Lôi Quyết (2)

Kiều Vũ Hi nhớ tới nụ cười kia của Tần Mệnh, toàn thân từ trong ra ngoài nổi lên cỗ lạnh lẽo, hàm răng đều muốn run lên. Nàng được nuông chiều từ nhỏ, trong nhà được sủng ái, gả đến nơi đây cũng không ai dám trêu chọc nàng, kiêu căng đã quen, đừng nói đánh nàng mắng nàng, ngay cả người dạy nàng đều không có, lần này là thật sự bị lăn qua lăn lại quá thảm.

- Ngươi tỉnh?

Ôn Dương ngồi trong sân một đêm, nhìn thấy Tần Mệnh từ bên ngoài đi vào, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

- Chuẩn bị xong chưa?

- À? A!! Tốt!!

Phiền muộn trong lòng Ôn Dương quét qua là hết, gần như muốn nhảy dựng lên, võ pháp Địa cấp trung phẩm a, lại còn là Lôi hệ, ngẫm lại liền toàn thân kích động.

- Ta không tiện nói cho ngươi tên võ pháp.

- Đương nhiên! Đương nhiên! Làm sao đều được!

Ôn Dương kích động đều nói năng lộn xộn, có thể biết bản thân biểu hiện quá mức, nhếch miệng cười cười, che giấu sự bối rối của mình.

- Trước khi ta dạy ngươi võ pháp, ta muốn cải tạo thể chất của ngươi trước.

- Cải tạo?

- Tam trọng thiên đến tứ trọng thiên, là khảm lớn nhất trong Địa Võ Cảnh, không chỉ đơn giản là tăng lên cảnh giới, vượt qua đạo khảm này có xinh đẹp hay không, bộ pháp vượt qua lớn hay không lớn, đều trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của ngươi. Ta có chút bảo dược, có thể giúp ngươi phạt mao tẩy tủy, rèn luyện kinh mạch, cải thiện thể chất của ngươi, vì ngươi hướng đến tứ trọng thiên đánh trụ cột bền chắc.

Ôn Dương liên tục làm ba cái hít sâu, áp chế kích động gần như muốn dâng lên ra ngoài. Chưa bao giờ ai đối với hắn tốt như vậy, bất luận là người nhà, cho dù là thê tử, đều là lạnh lùng, chớ nói chi là ủng hộ con đường võ đạo của hắn. Hắn cúi đầu thật sâu đối với Tần Mệnh, giờ khắc này hốc mắt thậm chí có chút ít hồng nhuận phơn phớt:

- Đa tạ!!

- Không đến mức, tiện tay mà thôi.

Tần Mệnh cười nâng đỡ.

Ôn Dương đứng dậy, nhìn Tần Mệnh thật sâu, bỗng nhiên đi qua dùng sức ôm hắn một cái.

- Đa tạ! Thật sự đa tạ ngươi!

- Xem hiệu quả một chút trước đi.

- Bây giờ bắt đầu?

- Không thể ở chỗ này, chúng ta đến trong núi tìm nơi không có người quấy rầy. Ngươi nên có chút thị vệ đáng tin tưởng, mang theo bọn hắn.

- Cũng tốt!!

Trong lòng Ôn Dương lần nữa tuôn ra cỗ nhiệt lưu, đúng! Đi ra bên ngoài! Tu luyện Lôi đạo động tĩnh quá lớn, rất dễ dàng kinh động người trong trang viên, vạn nhất có người tới quấy rối thì sao, cơ duyên hắn khổ chờ nhiều năm không thể bị người khác phá hủy.

- Đúng, ta còn không có hỏi qua ngươi, ngươi bây giờ là cảnh giới gì?

- Thánh Võ.

- A, ta đã nói đi... Cái gì? Cái gì! Thánh Võ?

Ôn Dương suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

- Không giống sao?

- Ngươi mới bao nhiêu?

Ôn Dương biết rõ Tần Mệnh có chút bí mật, giữa lời nói cử chỉ đều toát ra khí độ rất không giống những người hắn gặp phải, nhưng hắn cũng nhìn ra được Tần Mệnh tuổi không lớn.

- Ngươi đoán ta bao nhiêu? Gọi thị vệ của ngươi, đến trong núi bế quan, nhị tỷ ngươi không phải muốn trở lại sau một tháng nữa sao? Thời gian của ngươi không nhiều lắm.

Ôn Dương mặc dù không được gia tộc chào đón, nhưng tính cách hắn thuần lương, đối xử tử tế với hạ nhân, trong trang viên uy tín không hề thấp, hắn cũng không ngốc, đều vẫn luôn bồi dưỡng thị vệ, trong đó không thiếu tử trung chi sĩ.

Ôn Dương triệu tập mười vị thị vệ Địa Võ cấp, cùng lẻn vào núi rừng. Hắn từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, đối với núi rừng rất quen thuộc, biết rõ chỗ nào ẩn nấp, chỗ nào an toàn, thậm chí chỗ nào có linh lực nồng đậm.

Tần Mệnh vốn là tránh được bọn hắn, đến trong hạp cốc ẩn nấp lấy ra Thanh Đồng đỉnh, cái này vốn là bảo bối hắn dùng đến bắn vọt Cảnh giới Thánh Võ, không nghĩ tới vậy mà lại đột phá kỳ diệu, nhưng nước thuốc trong đỉnh cùng trái tim vẫn là bảo tàng vô cùng trân quý, một người muốn luyện hóa cũng không có khả năng.

Hắn từ bên trong rút ra chút ít nước thuốc, phân thành một ít bình nhỏ.

- Đây là cái gì?

Ôn Dương sau khi biết rõ Tần Mệnh là Thánh Võ liền trở nên rất kính trọng, bất kỳ một người nào có thể trưởng thành đến Thánh Võ đều là thiên tài tu luyện võ đạo, nhất là những tán tu độc vãng độc lai kia, trở thành Thánh Võ là khó càng thêm khó, cực kỳ không dễ.

- Ta nói bảo dược!

Tần Mệnh mở ra bình ngọc, một cỗ hào quang dâng lên, ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, ánh xanh thịnh nhất, đều bịt kín một tầng ráng mây cho sơn cốc sâu thẳm, mùi thuốc nồng đậm tràn đầy trời đất, thấm vào hoa cỏ cây cối, dường như tất cả nụ hoa đều tại thời khắc này giãn tách ra.

Ôn Dương nhịn không được hít một hơi thật sâu, mùi thuốc nhập vào cơ thể, như là thanh tuyền gội rửa lấy huyết nhục hài cốt, khoan khoái dễ chịu nói không nên lời. Ngay cả bọn thị vệ thủ hộ bên ngoài sơn cốc đều kinh ngạc quay đầu lại, dùng sức hô hấp lấy mùi thuốc, thấm vào ruột gan, để cho người ta say mê.

- Hiện tại có lòng tin?

Tần Mệnh mỉm cười đưa cho hắn.

Ôn Dương khi trước đối với bảo dược theo như lời Tần Mệnh nói không có khái niệm gì, chỉ cho là chút ít linh quả linh thảo rèn luyện thành dược vật, không nghĩ tới lại là đồ quý trọng như thế này, không cần hỏi cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm của nó.

- Có lòng tin! Vô cùng có lòng tin!!

Tinh Tượng các!

Một vị lão nhân tóc trắng xóa đứng chắp tay trên tế đàn tinh nguyệt cực lớn, nhìn lên trời sao mênh mông, ánh trăng sáng rọi, mát lạnh như nước, điểm điểm tinh mang, sáng tối lập loè, xa hoa. Bên ngoài tế đàn như vòng trăng tròn, nội khảm tinh mang, khắc lên đường vân cùng tinh trận đối diện với vòm trời, dường như đem cả phiến ngân hà đều quy nạp đến trên tòa tế đàn này.

Bình Luận (0)
Comment