Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1563 - Chương 1563 - Bóng Mờ A Bóng Mờ (2)

Chương 1563 - Bóng Mờ A Bóng Mờ (2)
Chương 1563 - Bóng Mờ A Bóng Mờ (2)

- Vào cái ngày ta trở lại đó đã liền giới thiệu qua.

Ôn Dương nói.

Gia chủ Ôn Cảnh Hạo sắc mặt xấu hổ, hắn là biết có người như vậy, còn răn dạy Ôn Dương không học vấn không nghề nghiệp, không lo tu luyện tật tốt còn phát loạn lòng lương thiện, nhưng hắn không biết đó là một Thánh Võ a, sớm biết như vậy, cùng ngày hắn liền đi bái phỏng. Cũng may thương nhân lòng dạ đều rất sâu, lập tức treo lên nụ cười tươi, tự thân nghênh tiếp Tần Mệnh:

- Thật có lỗi, thật có lỗi, đều trách đứa con hư này của ta, để cho chúng ta chậm trễ khách quý, mong rằng tiền bối thông cảm nhiều hơn.

Ôn Khải Toàn thay đổi bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, mỉm cười nói:

- Ôn Dương may mắn có thể được tiền bối chỉ điểm, tiến vào tứ trọng thiên, thật đáng mừng. Tiền bối nhất định phải ở nhiều mấy ngày này tại sơn trang của chúng ta, để cho chúng ta biểu đạt lòng biết ơn thật tốt.

Người này vậy mà sẽ giúp giúp đỡ Ôn Dương tăng lên cảnh giới, xem ra cũng là hiểu được cảm ơn người. Nếu như có thể tác hợp, nói không chừng có thể biến thành sư phụ của Ôn Dương, thì quan hệ cùng Ôn gia càng thân cận. Bôn Lôi Sơn Trang từ nay về sau chẳng khác nào đã có bốn vị cường giả Thánh Võ cấp, một người còn là sư phụ của Ôn Dương, cái quan hệ này thì càng thân mật.

Người của Kiều gia hai mặt nhìn nhau, Ôn Dương vậy mà trong lúc vô tình cứu được Thánh Võ? Chẳng lẽ làm chuyện tốt thật có tốt báo?

- Ta không có già như vậy, không tính tiền bối. Ôn Dương đã giúp ta, đây là ta nên làm.

Tần Mệnh mỉm cười, ánh mắt hữu ý vô ý liếc mắt nhìn Kiều Vũ Hi.

Thân thể mềm mại của Kiều Vũ Hi run lên, toàn thân rét run, bỗng nhiên thét lên:

- Ta... Ta cái gì cũng đều không có làm, cái gì cũng chưa nói, ta không phải nhằm vào ngươi.

Người hai nhà kỳ quái nhìn Kiều Vũ Hi, như thế nào đây? Mặt mũi trắng bệch! Ôn Dương tấn cấp tứ trọng thiên, ngươi nên cao hứng mới đúng, đây chẳng phải là điều ngươi vẫn luôn kỳ vọng đấy sao?

- Kiều cô nương, thân thể không dễ chịu?

Đáy mắt Tần Mệnh hiện lên tơ lãnh ý, vẫn là hành hạ nhẹ a.

- Thân thể ta không dễ chịu, thân thể ta rất không dễ chịu.

Kiều Vũ Hi sợ hãi vội vàng đứng lên, chạy đến trước mặt trưởng bối Kiều gia, gần như là cầu khẩn mà nói:

- Ta muốn về nhà ở một thời gian, mau dẫn ta về nhà.

- Vũ Hi, là có người khi dễ ngươi hay không?

Người của Kiều gia kỳ quái, chưa từng gặp qua cái bộ dáng này của một Kiều Vũ Hi thanh cao lãnh ngạo, hình như là kinh hãi quá độ.

- Có chuyện gì, nói ra, không phải sợ, chúng ta thay ngươi làm chủ.

- Không có gì, thật sự không có gì, ta muốn về nhà, mau dẫn ta về nhà, được không?

Kiều Vũ Hi dường như có thể cảm giác được ánh mắt Lục Nghiêu đang dán vào nàng, cảm giác sợ hãi đêm hôm đó như là cỏ dại không khống chế được như lan tràn toàn thân, nàng hiện tại chỉ muốn về nhà, một phút đồng hồ đều không muốn chờ lâu ở chỗ này.

Ai cũng cảm giác không đúng, bọn hắn đều hiểu rất rõ Kiều Vũ Hi, bất luận là tại Kiều gia hay là Ôn gia, đều là vênh mặt hất hàm sai khiến, nói là điêu ngoa đều nhẹ. Hôm nay làm sao lại như là gặp quỷ? Chịu cái gì kích thích rồi.

- Ôn Dương, ngươi làm cái gì đối với Vũ Hi! Là một nam tử, liền há mồm nói ra, nói không chừng còn có khả năng thông cảm, bằng không thì... Đừng trách Kiều gia chúng ta trở mặt!

Một vị trưởng bối của Kiều gia chỉ vào Ôn Dương quát tháo, Kiều Vũ Hi hôm nay gọi gia trưởng hai bên đến nơi đây nhất định là có chuyện quan trọng, nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Dương qua đến làm sao lại biến thành cái bộ dáng này?

- Ôn Dương ta có thể vuốt lương tâm nói chuyện, những năm này đều không có chạm qua một sợi tóc của nàng.

Trong lòng Ôn Dương cũng kỳ quái, thậm chí hoài nghi Kiều Vũ Hi là đang diễn trò.

- Không có gì! Thật sự không có gì! Ta muốn về nhà!

Kiều Vũ Hi bỗng nhiên thét lên, chen đến đằng sau các trưởng bối, cúi đầu, lạnh run, cũng không dám ngẩng đầu.

- Vũ Hi, không phải sợ, có ta ở đây, không có ai dám tổn thương ngươi.

Triệu Tử Hùng vỗ nhẹ vai ngọc run run của Kiều Vũ Hi, rót vào vài năng lượng, trấn an lấy nàng giống như là muốn không khống chế được cảm xúc.

Kiều Vũ Hi thở hổn hển, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, nàng hoảng hốt một lát, mới dần ngẩng đầu lên, nhưng vẫn là không dám nhìn tới Tần Mệnh.

- Vũ Hi! Nói chuyện!

Giọng điệu các trưởng bối Kiều gia nghiêm khắc, nếu thật là Ôn gia làm cái tay chân gì, ngược đãi Vũ Hi, hoặc là làm chuyện gì quá phận, bọn hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Kiều Vũ Hi, có chuyện gì thì nói, nói rõ ràng!

Ôn Dương cũng nói, hắn cũng không muốn cõng cái nồi đen gì.

Người của Ôn gia đều nhìn Kiều Vũ Hi, có cái gì liền nói ra a, càng là che giấu càng dễ hiểu lầm.

- Kiều cô nương không phải là có cái gì ẩn tình khó nói? Ta đi ra ngoài chờ, các ngươi từ từ xử lý.

Tần Mệnh mỉm cười thối lui ra khỏi gian phòng.

Người của Ôn gia vội vàng cùng cười giả đưa vài bước, Ôn Dương cũng phân phó bọn thị vệ đi cùng Tần Mệnh.

Kiều Vũ Hi cẩn thận từng li từng tí trừng mắt lên, nhưng lại vừa hay nhìn thấy ánh mắt vị thâm trường lúc Tần Mệnh quay người đi, còn có khóe miệng vui vẻ. Trong ánh mắt người khác lại bình thường, nhưng đó lại như là ma chú ấn thật sâu vào trong lòng của nàng, lần nữa tỉnh lại ác mộng đêm hôm đó.

Nàng cố gắng bình tĩnh, nhưng thanh âm lại có chút phát run:

- Thật sự không có gì, ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Bình Luận (0)
Comment