Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1562 - Chương 1562 - Bóng Mờ A Bóng Mờ (1)

Chương 1562 - Bóng Mờ A Bóng Mờ (1)
Chương 1562 - Bóng Mờ A Bóng Mờ (1)

Kiều Hoành Đạt ở không trung còn không bay lên rất xa lại lần nữa gặp trọng kích, sấm sét tán loạn nhưng lại dày đặc, không sai lệch chìm ngập hắn, nổ tung tóe linh lực thuẫn của hắn, hơn mười sợi roi điện theo sát phía sau, đánh nát bấy linh lực thuẫn, sống sờ sờ đánh vào trên người hắn, da tróc thịt bong, huyết nhục bay tứ tung.

Một cái chớp mắt kinh hồn, một màn rung động.

Tất cả mọi người bị kịch chiến đột nhiên làm cho kinh đến, ngay cả các gia trưởng Ôn gia đều đứng lên, giờ khắc này giống như ý thức cũng không mê man, đầu cũng không đau, liền há lớn miệng như vậy, kinh ngạc, dại ra.

Kiều Vũ Hi dùng sức che miệng lại, không dám tin một màn trước mắt.

Ôn Dương tóc dài nhảy múa cuồng loạn, ngửa mặt lên trời giận dữ hét to, toàn thân lôi triều sáng đỏ, sấm sét nhảy múa cuồng loạn, bá đạo mạnh mẽ, thật sâu trùng kích lấy tầm mắt nàng.

Kiều Hoành Đạt trùng trùng điệp điệp ngã rơi trên mặt đất, toàn thân đều là máu, thống khổ gào thét, hắn thống khổ càng sợ hãi, giãy dụa lấy chuyển hướng sang bên cạnh, máu loãng làm ướt con mắt, khắp thế giới đều giống như biến thành màu đỏ.

Tần Mệnh thoả mãn gật đầu, một võ giả quan trọng là... phải có tinh khí thần, phải có tự tin, phải dũng mãnh, thẳng tiến không lùi.

Ôn Dương ở bên ngoài tu luyện rèn luyện hơn bốn năm, mặc dù vận khí không tốt, không được đến cơ duyên, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, từ nghênh chiến đến tập kích, đều làm vô cùng không tệ.

Ôn Dương tản ra sấm sét, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng toàn thân lại dâng lên cỗ nhiệt lưu, giống như không thể tin được đây là thật, hắn vậy mà đánh bại Kiều Hoành Đạt? Mặc kệ Kiều Hoành Đạt là không chuẩn bị tốt hay là chủ quan, đều không quan trọng, hắn thắng! Đây là mấu chốt! Mặc dù hắn biết bộ võ pháp Địa cấp này rất cường đại, nhưng lại không nghĩ rằng lại mãnh như thế, ngay cả linh lực thuẫn của Kiều Hoành Đạt đều nhẹ nhõm xé nát, còn suýt chút nữa xé sống hắn.

- Địa Võ tứ trọng thiên?

Lãnh lão kinh ngạc nhất, hắn tự mình đi tiếp dẫn Ôn Dương, cũng thay hắn đã kiểm tra thân thể, cảnh giới hẳn là ổn định tại tam trọng thiên, nhưng không tới đến tam trọng thiên đỉnh phong, cách đột phá còn có đoạn xa, không có một năm, rất khó đột phá hàng rào.

Nhưng bây giờ mới bao lâu?

- Võ pháp thật bá đạo!

Triệu Tử Hùng tự thân dạy dỗ qua Kiều Hoành Đạt, có thể nói Kiều Hoành Đạt có thể ở hai mươi bảy tuổi tiến vào tứ trọng thiên, không thể bỏ qua công lao của hắn. Hắn là người hiểu rõ thực lực của Kiều Hoành Đạt nhất, có thể nói ngoại trừ những nhân vật thiên tài kia, trong đồng cấp có rất ít đối thủ.

Vấn đề liền tại võ pháp của Ôn Dương!

- Ngươi tứ trọng thiên?

Kiều Vũ Hi khẽ há đôi môi đỏ mọng, nàng cẩn thận hỏi qua Lãnh lão, Ôn Dương không có cơ hội, bằng không thì nàng cũng sẽ không răn dạy hắn, thậm chí nhục mạ hắn như vậy.

- Nhận được Lục Nghiêu dạy bảo, trong khoảng thời gian này bế quan ở bên ngoài, đã tiến vào tứ trọng thiên.

Ôn Dương thật sự rất cảm tạ Tần Mệnh, hai mươi ngày chỉ đạo cùng trợ giúp, rất có thể sẽ thay đổi cuộc đời của hắn.

- A?

Ánh mắt mọi người nhất thời gom lại trên người Tần Mệnh, dạy bảo?

Người này thoạt nhìn tuổi rất trẻ nha, có tư cách gì dạy bảo Ôn Dương. Vậy mà còn giúp giúp đỡ Ôn Dương đột phá cái khảm lớn thứ nhất tại Địa Võ Cảnh, trong thời gian ngắn bước vào tứ trọng thiên!

- Ngươi là Thánh Võ!

Lãnh lão bỗng nhiên kinh hô, hắn quá giật mình!

Trên đường đến mặc dù đã kiểm tra tình huống của Tần Mệnh, nhưng có phong ấn quấy nhiễu, thẳng tuốt không có thành công, hắn cũng không có làm sao quá để ý, dù sao Tần Mệnh thoạt nhìn cũng rất trẻ, cảnh giới không có khả năng rất cao.

Nhưng vừa rồi ngưng thần tìm tòi, vậy mà dò xét ra một Thánh Võ Cảnh.

Thánh Võ? Triệu Tử Hùng đảo qua một cái ý niệm, muốn dò xét khí tức của Tần Mệnh.

Toàn thân Tần Mệnh lôi triều hiện ra, sóng khí điên dại chấn vỗ không gian, cả tòa đình viện đều run rẩy mấy lần, trái tim bọn thị vệ trong trong ngoài ngoài đều hung hăng co rụt lại, hô hấp không thông.

Tần Mệnh đánh tan ý niệm của Triệu Tử Hùng, ánh mắt lạnh lùng đối diện với ánh mắt của hắn.

- Tiền bối, đừng có thô lỗ vậy chứ?

Triệu Tử Hùng kinh ngạc, vậy mà đơn giản liền tản ý niệm của hắn.

- Xin hỏi bằng hữu tôn danh?

- Một kẻ tán tu mà thôi, tôn danh không dám nhận.

Hắn là Thánh Võ? Hắn thế nào lại là Thánh Võ!

Mặt mũi Kiều Vũ Hi trắng bệch, toàn thân như là hút hết khí lực, co quắp ngồi ở trên ghế. Nàng hôm nay là muốn báo thù, là muốn cho Lục Nghiêu quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, Nhưng, hắn lại là Thánh Võ? Gia tộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết thù cùng một Thánh Võ, dù cho là thật muốn đánh, cũng không nhất định vây được hắn. Sau đó thì sao? Lục Nghiêu sẽ sẽ không trở về trả thù nàng? Nàng chết cũng không muốn lại thể nghiệm thống khổ cùng dằn vặt đêm hôm đó.

Lãnh lão không biết nên cao hứng hay là nên lo lắng, vậy mà lại cứu trở về một Thánh Võ!

- Ôn Dương, trong nhà có khách nhân quan trọng như vậy, làm sao không nói trước một tiếng?

Người của Ôn gia cũng rất kích động, thái độ thay đổi lớn.

Thánh Võ a! Thánh Võ cao cao tại thượng! Thánh Võ không phải có tiền là có thể mời đến, càng không phải những thương nhân như bọn hắn có thể tùy tiện kết giao. Có thể mời ba vị Thánh Võ như Lãnh Lập Bình đến sơn trang tọa trấn, đã là bỏ ra giá tiền rất lớn, lại còn là nhờ quan hệ, thiếu nhân tình. Không nghĩ tới Ôn Dương vậy mà kết bạn với một Thánh Võ, vị Thánh Võ này còn tự mình ra tay giúp giúp đỡ Ôn Dương đột phá hàng rào, tiến vào tứ trọng thiên.

Bình Luận (0)
Comment