- Ta rất tốt.
Thời điểm Tần Mệnh ngăn trở Ôn Dương muốn nâng đỡ hắn, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng, thu mặt nạ hoàng kim cùng Đại Diễn Kiếm Điển, hắn đứng dậy đưa lưng về phía bọn hắn, dọn dẹp máu loãng trên mặt, điều trị khí huyết một lát, mới xoay người lại.
Thu thập xong tâm tình, hắn cười nhạt một tiếng:
- Chu cô nương rất có nhàn hạ thoải mái nha, đêm hôm khuya khoắt tản bộ trong rừng rậm?
- Ta là tới tìm ngươi.
- Chu cô nương nói đùa, ta có cái gì đáng được Chu cô nương nhớ mong, đáng để ngươi tự mình đến một chuyến.
- Lục công tử, mượn nói chuyện một chút?
- Ngươi và ta?
- Nếu như Lục công tử có cái gì lo lắng, Nhiếp trưởng lão có thể ở lại.
- Ngươi còn không sợ, ta có cái gì phải sợ, mời.
Tần Mệnh cùng Chu Thanh Thanh đi đến trong rừng cây phía trên sơn cốc, bọn người Nhiếp Thiên Hiểu ở ngoài trăm trượng.
- Lục công tử, mạo muội hỏi một cái, tại sao lại tới nơi đây?
Ánh trăng mát lạnh rơi vào trên dáng người thon dài của Chu Thanh Thanh, sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành tựa như ảo như mộng, như là tiên tử dưới trăng. Da trắng nõn nà, con mắt như thu thủy, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo nụ cười thản nhiên, vẻ đẹp của nàng cũng không có lãnh ngạo ngoài ngàn dặm, rất thanh tú, cũng rất ấm áp.
- Trước khi nói chuyện, có thể bảo đảm không nên tùy tiện dò xét ta hay không? Ta không thích cái loại cảm giác này.
Tần Mệnh cũng sẽ không ngốc, nếu đã có một mỹ nữ bái phỏng liền không biết mình họ gì, nữ tử này lần đầu tiên gặp mặt liền mời hắn đến Tinh Tượng các làm khách, hoặc là dò xét đến cái gì, hoặc là có chuyện gì khiến cho nàng hoài nghi.
- Thật có lỗi, thói quen.
Chu Thanh Thanh mỉm cười, đáy mắt đang tràn ngập điểm điểm tinh mang lặng yên tản ra.
- Lục công tử, tại sao lại muốn tới Bích Ba đảo của chúng ta?
- Ngươi tra còn chưa đủ rõ ràng?
- Ta vẫn là muốn Lục công tử có thể chính miệng nói ra, do ngươi tới nói có thể sẽ càng kỹ càng.
- Ví dụ?
- Chuyện trước khi hôn mê, sau khi tỉnh lại vì cái gì còn muốn ở lại.
- Chu cô nương liền cảm thấy hứng thú đối với ta như vậy? Còn là giữa chúng ta đã quen thuộc đến đàm luận việc tư?
- Lục công tử có thể không nói, nhưng ta vẫn là hi vọng ngươi có thể nhiều một ít thẳng thắn thành khẩn. Tinh Tượng các chịu ủy thác của các thế lực khắp Bích Ba đảo, thủ hộ an bình nơi này, có nghĩa vụ tăng cường điều tra đối với người ngoại lai.
- Chẳng lẽ mỗi người tiến vào, đều cần Tinh Tượng các các ngươi điều tra? Bích Ba đảo mỗi ngày lưu động mấy vạn người, các ngươi tra qua đến sao?
- Chúng ta sẽ không điều tra mỗi người, nhưng người khiến cho Tinh Nguyệt tế đàn chú ý, lại phải tra kỹ càng.
Tần Mệnh cười lắc đầu:
- Chu cô nương có ý là, Lục Nghiêu ta khiến cho tế đàn Tinh Tượng các các ngươi chú ý?
- Lục công tử không tin phải không?
- Ta chỉ là một tán tu, trong lúc vô tình đi đến nơi này, lại không có kẻ thù, cũng không có bí mật, làm sao lại có thể khiến cho tế đàn Tinh Tượng các phản ứng. Ta không là không tin, là cảm thấy buồn cười. Nếu như Chu cô nương hôm nay qua đến chỉ là vì việc này, ta nghĩ giữa chúng ta không cần bàn lại. Ta chỉ một kẻ tán tu, muốn ở đâu liền ở đó, muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta đây sẽ cùng hắn nói ra thật tốt.
- Lục công tử không nên hiểu lầm, ta không có ý tứ mạo phạm ngươi, nếu như Tinh Tượng các thật muốn làm gì ngươi, cũng không phải là ta qua đến.
Chu Thanh Thanh như u lan không cốc, khí chất xuất trần, cho người ta loại cảm giác không tranh quyền thế.
- Tinh Tượng các thành lập nhiều năm như vậy, chưa từng có cùng bất cứ thế lực tranh chấp qua, cũng không có nhúng tay qua tranh đấu bên ngoài, càng không có lỗi với người nào. Chúng ta chỉ là dốc lòng tu nghiền tinh thần, say mê suy diễn tinh tượng, ngẫu nhiên chiếu cố an toàn cho Bích Ba đảo.
Con mắt là con mắt tâm linh, hai mắt Chu Thanh Thanh so với bất kỳ nữ tử nào Tần Mệnh nhìn thấy đều muốn tinh khiết, như là dòng suối trong veo, phản chiếu lấy núi rừng tốt đẹp.
Tần Mệnh lặng yên mà nhìn một lát, cảnh giác cùng chống lại trong lòng cũng dần qua tản.
- Chu cô nương, ta tới nơi này chỉ là ngoài ý muốn, không rời đi là muốn báo ân cho Ôn Dương, đợi chuyện của hắn được giải quyết, ta sẽ chủ động rời khỏi Bích Ba đảo, nếu như nơi này thật không chào đón ta, ta vĩnh viễn sẽ không lại đặt chân nửa bước. Nhưng...
- Mời nói.
Chu Thanh Thanh chú ý đến ánh mắt cùng giọng điệu của Tần Mệnh, lời này nói ra coi như chân thành, nàng cũng rất hài lòng.
- Vẫn là câu nói kia, người không phạm ta ta không phạm người! Ta tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ phiền phức.
- Bích Ba đảo an bình đã lâu, vẫn là hi vọng Lục công tử gặp phải chuyện có thể khắc chế. Nếu quả thật xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngươi có thể đến Tinh Tượng các, ta hoặc là sư phụ của ta, cũng có thể ra mặt hòa giải. Ta nghĩ ở trên Bích Ba Đảo này, thầy trò chúng ta cùng Tinh Tượng các vẫn còn có chút tình mọn.
Tần Mệnh nở nụ cười:
- Khả năng này không được, ta không thích cầu người, càng không thích nợ ân tình. Xảy ra chuyện gì đều là tự mình giải quyết, có thù gì liền báo trước mặt.
- Lục công tử, ngươi cái này...
Chu Thanh Thanh tính tình ôn hòa, bình thường nhìn thấy người khác đối đãi với nàng cũng rất khách khí, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp phải người lạnh lùng ương bướng như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên làm sao nói chuyện.
- Chu cô nương, ta chỉ là người bình thường, làm chút ít chuyện bình thường, không dùng được vài ngày, ta bình thường liền đi. Chỉ đơn giản, không có phức tạp như vậy.