Tần Mệnh lui về phía sau hai bước, quay người rời khỏi.
- Lục công tử...
- Không có gì để nói nữa, Chu cô nương mời trở về đi.
Tần Mệnh cũng không quay đầu lại, chỉ là tùy ý khoát tay áo.
Chu Thanh Thanh ngưng bế tầm mắt, ngưng thần tĩnh khí, yên lặng điều tức, thời điểm lần nữa mở hai mắt ra, hai con ngươi trong suốt đã che kín tinh thần, xinh đẹp đến thần bí, như là hai mảnh chân mây sao thật, tinh mang điểm điểm. Nàng khinh động môi răng, mặc niệm lấy cái gì, hai con ngươi rạng rỡ, đã tập trung vào Tần Mệnh.
Tần Mệnh đi trong rừng cây, toàn thân dâng lên cuồn cuộn hắc khí, cuồn cuộn về không trung, hiển hóa ra hồn tượng cực lớn đến đáng sợ, tràn ngập chiến ý hừng hực. Hồn tượng xung quanh dần dần quay quanh ra khí trắng, mơ hồ hóa thành đầu Bạch Hổ uy mãnh, nương tựa lấy hồn tượng hành tẩu, ngẩng đầu giơ lên móng vuốt, oai hùng phi phàm.
Chiến hồn! Bạch Hổ!
Đây là ngụ ý chiến tranh cùng giết chóc sao? Hay là có chỗ chỉ khác?
Lực chú ý của Chu Thanh Thanh rất nhanh đã chuyển dời đến trên vai của Tần Mệnh, chỗ đó không biết lúc nào lại leo ra một tiểu cô nương, thanh tú nhỏ nhắn xinh xắn, như là tiểu tinh linh, nàng vụt sáng lấy đôi mắt to hồn nhiên, hiếu kỳ nhìn Chu Thanh Thanh, lông mi thật dài chớp chớp, thoạt nhìn ngây thơ lại đáng yêu.
Chu Thanh Thanh chưa từng gặp qua hài tử nào nhỏ như vậy, như là tiểu tinh linh. Nhưng mà, sau lưng tiểu nữ hài vậy mà hiện ra một mảnh hình ảnh tai nạn to lớn đến khủng bố, nhưng chiến trường bình thường không dứt này, lại là mảnh tinh thần, một mảnh trời sao to lớn đến sáng chói, các loại tinh mang lập loè, lại trải rộng lấy các loại mê ảnh mơ hồ nhưng đầy khí tức cường hãn, có lặng ngắt như tờ nhưng lại tà ác, có hung tàn tại gào thét, cứ việc chỉ là một cái thoáng hình ảnh biến mất, cũng đã có thể cảm nhận được khí tức khủng bố của những mê ảnh kia, chúng đang bỗng loạn tinh thần, chúng đang xoay chuyển thời không.
Chu Thanh Thanh hoa dung thất sắc, nghẹn ngào kinh hô, lại tranh thủ thời gian che lấy đôi môi đỏ mọng. Hình ảnh sau lưng Tần Mệnh cùng hình ảnh sau lưng nữ hài đều nhanh chóng tiêu tán, nhưng lưu lại cho Chu Thanh Thanh trùng kích mãnh liệt trước nay chưa từng có, như là trong chớp mắt đã khắc sâu vào trong đầu của nàng, lái đi không được.
Hắn là ai? Khi trước là mảnh núi thây biển máu, hắn đạp trên nghìn vạn xương khô, bóng lưng tiêu điều. Hôm nay lại là chiến hồn hành tẩu, chiến ý rào rạt, còn có Bạch Hổ làm bạn.
Nàng là ai? Là người hay là linh, tại sao lại hiển hóa ra hình ảnh to lớn như vậy, những hư ảnh khác nhau giữa tinh thần kia lại là cái gì?
Hắn là ai? Nàng là ai? Bọn họ... Là ai!
Trong lòng Chu Thanh Thanh nổi lên tầng tầng rung động, các loại nghi hoặc, các loại kinh dị, nàng thoáng nhắm mắt, lại muốn một lần nữa dò xét. Nhưng Tần Mệnh lại ngừng ở phía trước, quay đầu lại nhìn Chu Thanh Thanh:
- Chu cô nương, mời tôn trọng riêng tư của người khác, không nên tùy tiện dò xét người khác. Thuận tiện nhắc nhở Chu cô nương một câu, ta là người có tính cách có chút quái, chịu không được nhất chính là khiêu khích.
Sắc mặt Chu Thanh Thanh có chút trắng bệch, nhưng vẫn là mỉm cười ấm áp, thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt lăng lệ ác liệt của Tần Mệnh:
- Lục công tử, ánh mắt của ta có thể nhìn thấy một ít gì đó mà người khác nhìn không tới, có người nói ta có thể đoán trước tương lai, cũng có người nói ta có thể thấy rõ họa phúc, nhưng ta càng muốn gọi nó là mệnh cách. Ta từ trên người của ngươi nhìn thấy vài thứ không tốt, thật lòng hi vọng ngươi có thể đến Tinh Tượng các một chuyến, do các chủ tự thân kiểm tra. Ta có thể bảo đảm, Tinh Tượng các chúng ta tuyệt đối không có ác ý, cũng sẽ không tuyên bố tin tức của ngươi ra ngoài.
- Cái gì thứ không tốt?
- Về chiến tranh, về tử vong.
- Ngươi có thể thay đổi mệnh cách của ta?
- Mệnh cách trời định, nhân lực không cách nào sửa chữa.
- Vậy ta đây còn có cần gì phải đi Tinh Tượng các? Chuyện muốn xảy ra sớm muộn sẽ xảy ra, biết trước còn có cái ý nghĩa gì?
Chu Thanh Thanh khẽ há đôi môi đỏ mọng, á khẩu không trả lời được.
Tần Mệnh đang muốn bỏ đi, bỗng nhiên lại bổ sung một câu:
- Ta, không tin số mệnh! Cũng không tin ngươi có thể nhìn thấu mạng của ta!
- Lục công tử, ta thật không có ác ý.
- Không có ác ý cũng sẽ không là thiện ý, ngươi tới nhìn ta hai lần, lại mời ta đi Tinh Tượng các, cũng không phải là tốt với ta, là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các ngươi. Thật có lỗi, ta là người nói chuyện khá thẳng thắng, nếu có cái gì mạo phạm...
Tần Mệnh nhún nhún vai, đi vào sơn cốc.
Nhiếp Thiên Hiểu đi tới, nhìn vẻ mặt Chu Thanh Thanh không được tự nhiên:
- Hắn làm gì ngươi?
Chu Thanh Thanh nhẹ nhàng chậm chạp lắc đầu:
- Khởi nguồn loạn tượng không phải Lục Nghiêu.
- Vậy còn không tốt? Còn có cái gì phải lo lắng.
- Không phải hắn, nhưng có quan hệ cùng hắn.
A?
Nhiếp Thiên Hiểu nhìn qua Tần Mệnh đi đến sơn cốc, thật có quan hệ cùng hắn?
Với tư cách trưởng lão thủ hộ Tinh Tượng các, hắn từ các chủ chỗ đó đã nhận được chút ít tin tức che giấu, tinh tượng đang hiện ra một hồi loạn cục có một không hai, khả năng ảnh hưởng đến cả phiến Cổ Hải, còn khả năng liên lụy càng nhiều nơi nơi. Các chủ che dấu rất kỹ càng, nhưng hắn vẫn là từ trong vẻ mặt của các chủ đã nhận ra được trình độ nghiêm trọng của loạn tượng lần này.
Trong lòng Chu Thanh Thanh có câu nói không có nói ra, nàng khả năng đã tìm đến ngọn nguồn loạn tượng, chính là tiểu cô nương kia! Chuyện này phải bí mật nói cho các chủ, nhìn xem có phải báo cáo lên thiên đình bên kia hay không.