Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1572 - Chương 1572 - Ôn Gia Có Nữ (1)

Chương 1572 - Ôn Gia Có Nữ (1)
Chương 1572 - Ôn Gia Có Nữ (1)

Mỗi vị đệ tử nội điện, đều có trưởng lão tự thân phụ trách dạy bảo, truyền thụ cho võ pháp phổ biến cũng sẽ là võ pháp Địa cấp.

Nhị tỷ lại mang đệ tử nội điện về?

- Quan hệ gì?

- Đã xác định quan hệ! Lần này trở về là để cho gia chủ nhìn một cái. Gia chủ đã liên tục ba ngày thiết yến khoản đãi, vô cùng hài lòng vị Lạc Thịnh kia. Còn có, vị Lạc Thịnh này thân phận không đơn giản, hắn có một ca ca, tên là Lạc Hàn, cũng là đệ tử nội điện Tru Thiên điện, lại là tâm phúc của Diêu Văn Vũ.

Lão bộc cẩn thận giới thiệu.

- Diêu Văn Vũ?

Cái danh tự này rất quen thuộc.

- Một trong thập đại ‘Thiên tử’ của Tru Thiên điện!

Lúc lão bộc nói chuyện đều có chút cúi đầu, trong ngôn ngữ tràn đầy kính sợ.

‘Thiên tử’ của Tru Thiên điện lại được gọi là ‘Thiên tuyển chi tử’, là biểu tượng đỉnh cấp thiên tài cao nhất của Tru Thiên điện, có thể được tuyển định làm ‘Thiên tử’ cần phải có thiên phú kinh thái tuyệt diễm, đều là kỳ tài mấy trăm năm khó gặp, còn phải thông qua trùng trùng điệp điệp khảo nghiệm, hoàn thành vô số thí luyện không có khả năng hoàn thành. Nên biết rằng đệ tử ngoại điện Tru Thiên điện gần mười vạn, đệ tử nội điện chưa đủ hai ngàn, đến ‘Thiên tử’ chỉ vẻn vẹn có mười vị. Dựa theo quy tắc sinh tồn tại Tru Thiên điện, chỉ cần ‘Thiên tử’ có thể phát triển, cũng không có sai lầm lớn, đều tiến vào tầng hạch tâm của Tru Thiên điện, trở thành ‘Thiên Vệ’ kinh sợ Cổ Hải, đối kháng Thiên đình đại lục.

Diêu Văn Vũ là một trong ‘Thập đại thiên tử’ đương đại, tại phía đông hải vực tỏa sáng chói lọi tựa như mặt trời mọc lên ở phương đông, lại có Lạc Hàn trở thành tâm phúc của hắn, địa vị bên trong Tru Thiên điện cũng sẽ không thấp, thậm chí có thể làm cho trưởng lão ngoại điện đều phải dùng lễ đối đãi. Cho nên Nhị tiểu thư Ôn Ngọc có thể được đến thân đệ đệ của Lạc Hàn ưu ái, không thể không nói là phúc khí Ôn gia, là tổ tiên hiển linh.

- Đây là chuyện tốt a.

Ôn Dương cảm thấy ngoài ý muốn, nhị tỷ hảo thủ đoạn, vậy mà có thể bắt được nam tử có thân phận này. Mặc dù Lạc Thịnh chỉ là đệ đệ của tâm phúc Diêu Văn Vũ, nhưng dùng địa vị Ôn gia, có thể trèo lên người như vậy, đã vô cùng khó được.

Lão bộc cười khổ:

- Đối với Nhị tiểu thư là chuyện tốt, đối với Ôn gia là thiên đại chuyện tốt, nhưng đối với ngài thì sao?

- Ta?

- Ngài cảm thấy... Ngài còn có hi vọng tiến Tru Thiên điện sao?

Ôn Dương một điểm liền lộ ra, đúng vậy a, ta đây? Đã có một nhị tỷ liền đủ để chống lên thanh danh Ôn gia, còn có đại ca phụ gia, ta còn cần gì phải đi Tru Thiên điện! Gia tộc thật vất vả trèo lên cành cây cao, nhất định sẽ tận hết sức lực phát triển thương hội, kiếm lấy tiền tài cùng bảo bối càng nhiều nơi, không ngừng liên tục đưa đến nhị tỷ trong tay tại Tru Thiên điện, để tránh Lạc Hàn xem nhẹ Ôn gia. Bởi như vậy, gia tộc càng sẽ không cho phép hắn đi Tru Thiên điện.

Ôn Dương bình tĩnh nhìn qua cửa lớn gần ngay trước mắt, tâm tình từng đợt phức tạp, rõ ràng đã có thể đụng tay đến cơ hội, chẳng lẽ... Lại muốn chạy trốn sao?

- Tam thiếu gia?

Lão bộc cười khổ lắc đầu, hắn là nhìn Ôn Dương lớn lên, rất rõ ràng Ôn Dương khát vọng đối với võ đạo, hướng tới đối với thế giới bên ngoài, chỉ là danh tiếng Ôn Ngọc áp đảo Ôn Cường hắn rất nhiều, kiên trì của hắn lại ngược với con đường gia tộc an bài cho hắn, cho nên mới thẳng tuốt nhận đến các loại ràng buộc kìm hãm. Thật vất vả rốt cuộc cũng có cơ hội chứng minh chính mình, nhưng lại bị người khác vô tình ngăn trở. Hắn nhìn đều đau lòng, nhưng phải làm thế nào đây?

- Là phụ thân lại bảo ngươi chờ ta ở đây hay sao?

- Ta đã đợi ngài ba ngày.

- Những lời này cũng là hắn để cho ngươi nói?

Lão bộc cúi đầu, không nói.

Ôn Dương hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra:

- Đã hiểu rõ.

Ôn Ngọc ngọc thể nằm ngang, khoác lên áo mỏng hơi mỏng, rúc vào trong ngực Lạc Thịnh. Khuôn mặt kiều mỵ trắng nõn bởi vì kích tình phóng túng mà nhàn nhạt ửng hồng, con ngươi như hổ phách lóe ra ánh sáng yêu mị, đôi môi có chút mở ra, tiếng thở dốc mỏi mệt làm cho tâm thần người ta chập chờn. Ngón tay ngọc trắng nõn ngọc nhuận, vuốt khẽ lấy bộ lông tươi tốt trước ngực Lạc Thịnh, thưởng thức lấy dư vị phấn khởi sau khi đến đỉnh phong.

Xương cốt Lạc Thịnh thoải mái đều xốp giòn, ôm ấp lấy thân ngọc trong ngực, hai tay không biết mệt mỏi lần nữa vuốt ve. Tư thái thướt tha, tràn đầy trận trận luồng nhiệt, để cho hắn mê luyến thật sâu.

- Chúng ta cần phải rời giường.

Ôn Ngọc lưu chuyển sóng mắt, xuân tình không tán, nhưng bây giờ đã giữa trưa, nói không chừng phụ thân và mọi người đã đợi ở bên ngoài.

- Gấp cái gì, còn sớm đây này.

Lạc Thịnh hùng tráng uy mãnh, toàn thân bộ lông dồi dào, như là đầu hắc hùng dã man, bộ dáng mặc dù không xấu xí, nhưng tuyệt đối không được tính là anh tuấn, cùng Ôn Ngọc ôm cùng một chỗ, cảm giác mỹ nữ cùng dã thú đã đập vào mặt.

Nhưng Ôn Ngọc không ngại, nam tử đầu tiên là phải xem năng lực, còn phải xem bối cảnh, ngoại hình tính vào cái gì, đây không phải là nơi nam tử cần phải kiêu ngạo. Càng là uy mãnh càng là nam tử cường tráng, càng là có cảm giác an toàn. Nam tử của nàng, không cần anh tuấn tiêu sái cỡ nào, nhưng tuyệt đối phải uy mãnh cường đại, không cần để cho người khác tán dương dung mạo, nhưng nhất định phải để cho người người kính sợ:

- Phụ thân nay đã nói, giữa trưa muốn thiết yến tại Khanh Nguyên lâu, chỗ đó rượu ngon, là độc nhất vô nhị trong phương viên trăm dặm.

- Sớm như vậy đã nghĩ ngợi đem ta giới thiệu cho người ngoài?

Bình Luận (0)
Comment