Lạc Thịnh cũng không ngốc, nhếch miệng cười cười, bàn tay lớn dùng sức vỗ vị trí màu mỡ trên người Ôn Ngọc, tiếng vang thanh thúy cùng với độ cong động lòng người, để cho Lạc Thịnh nhịn không được rung động trong lòng, suýt chút nữa muốn lần nữa đè Ôn Dương lại đánh nhau kịch liệt một hồi. Nữ tử này quả thực quá mê người, đẫy đà cao gầy, chống lại lăn qua lăn lại, không giống những nữ tử gầy kia, không có vài cái đã cầu xin tha thứ.
Ôn Ngọc cho hắn cái ánh mắt thiên kiều bá mị:
- Còn không phải bởi vì chàng để cho phụ thân ta cảm thấy kiêu ngạo? Càng là không thể chờ đợi được, càng là nói rõ chàng ưu tú nha, chàng nên cao hứng mới đúng. Nếu không phải cân nhắc đến chàng vừa tới, sợ đường đột mất cấp bậc lễ nghĩa, ngày đầu tiên liền kéo chàng đi Khanh Nguyên lâu.
Lạc Thịnh nhếch miệng cười cười:
- Khanh Nguyên lâu có nữ tử sao?
Nụ cười quyến rũ trên mặt Ôn Ngọc từ từ tản, mắt phượng mê người ngưng trọng:
- Ta không cho chàng ăn no? Còn muốn những nữ tử khác?
Lạc Thịnh tranh thủ thời gian cười làm lành:
- Đùa giỡn, ta liền muốn nhìn một chút xem khí hậu tại Bích Ba đảo này có dưỡng ra nữ tử nào đẹp hơn so với nàng hay không.
Ôn Ngọc đứng dậy, lắc lắc thân thể mềm mại đẫy đà, nhặt lên tiểu y trên mặt đất.
- Nữ tử xinh đẹp vo với ta còn nhiều, rất nhiều, chàng muốn sao?
- Có nàng như vậy đủ, ta cũng không có nhiều tinh lực lãng phí trên người những nữ tử khác như vậy. Có cái tinh lực kia, ta còn không bằng bế quan tu luyện.
Lạc Thịnh cười sang sảng hai tiếng, đứng dậy thay y phục.
- Ca ca của chàng đều Địa Võ cửu trọng thiên, chàng cũng không nên rớt lại phía sau quá nhiều.
Ôn Ngọc rất hài lòng với thái độ của Lạc Thịnh, người khác đều là nói nàng dùng sắc dụ hoặc Lạc Thịnh, dựa vào sắc bắt hắn làm tù binh. Nhưng Ôn Ngọc rất rõ ràng mỹ mạo là thứ thiên hạ dễ dàng thất sắc nhất, một khi một nam tử chơi chán ngươi, ngươi cái gì cũng không phải. Cho nên, Ôn Ngọc từ lúc bắt đầu liền không dùng đến mỹ mạo đi hấp dẫn, mà là dùng mị lực đi đả động, từng bước thiết lập ván cục, ôm lấy chính hắn đưa tới cửa, nàng bắn hạ không chỉ là con người Lạc Thịnh, còn có tâm cùng hồn của hắn. Liền cả lần về nhà này, đều là nàng trêu chọc xuống, để cho bản thân Lạc Thịnh yêu cầu tới.
- Ta mới hai mươi tám, đã là lục trọng thiên, có hi vọng trước ba mươi tuổi tiến vào thất trọng thiên.
Lạc Thịnh rất tự tin đối với thiên phú của mình, đệ tử nội điện không có một kẻ nào là yếu.
- Không phải có hi vọng, là phải! Trước ba mươi tuổi có thể tiến vào thất trọng thiên, mới có thể khiến cho Diêu Văn Vũ chú ý, còn nhớ rõ lời nói của ta không? Mục tiêu bây giờ của chàng là thay đổi cách xưng hô của người khác đối với chàng, không được để người khác mỗi lẫn nhắc đến chàng luôn nói đệ đệ Lạc Hàn thế nào thế nào, hay lại hẳn là đệ đệ tâm phúc Diêu Văn Vũ... Lạc Thịnh! Tại tương lai một ngày nào đó, người khác nhắc đến chàng cùng ca của chàng, muốn cung kính mà xưng hô huynh đệ Lạc gia tọa hạ Diêu Văn Vũ!
Giọng điệu Ôn Ngọc nghiêm khắc, lại giãn mặt ra cười khẽ, bước chân nhẹ nhàng, chập chờn sinh tư, đi đến trước mặt Lạc Thịnh, nhẹ vỗ về cơ ngực to lớn của hắn:
- Yêu cầu này không hề hà khắc, mà là chàng nên làm được! Lạc Thịnh chàng, có thiên phú có năng lực, cũng có tư cách, đạt được cái vinh hạnh đặc biệt này!
Lạc Thịnh hít sâu một hơi, toàn thân nổi lên cỗ nhiệt lưu, bị ánh mắt cùng ngôn ngữ của Ôn Ngọc kích thích máu nóng bành trướng, hắn phát hiện bản thân rất dễ dàng bị Ôn Ngọc kích thích, có chút thời điểm mấy câu mấy cái ánh mắt, đã có thể để cho toàn thân hắn tràn đầy nhiệt tình, dào dạt hào hùng. Hắn liền là ưa thích điểm này của Ôn Ngọc, đó là một nữ tử có thể khích lệ hắn tiến lên, cũng là nữ tử có thể giúp được hắn phát triển, đây cũng là nguyên nhân hắn lưu luyến si mê Ôn Ngọc.
- Đệ đệ kia của nàng đến cùng đã đi đâu? Cũng đã chờ hắn ba ngày! Sẽ không phải đi theo cái tên Lục Nghiêu gì kia ra biển tu luyện rồi đấy chứ.
- Hắn hẳn là bế quan trong núi, sẽ không rời đi quá xa. Gia nhập Tru Thiên điện là giấc mơ thuở nhỏ của hắn, đây là cơ hội cuối cùng, bất luận như thế nào cũng đều phải nắm chặt. Chúng ta chờ hắn thêm ba ngày nữa, trong ba ngày này mà vẫn chưa trở lại, chúng ta lại đi.
Ôn Ngọc còn một tháng nữa phải chấp nhận trưởng lão nội điện Tru Thiên điện kiểm tra, nếu như phù hợp yêu cầu, liền chính thức trở thành đệ tử nội điện. Mặc dù thiên phú của nàng rất không tồi, nhưng cũng là nhờ quan hệ với Lạc Thịnh, nàng cũng sẽ không ngu ngốc vứt bỏ.
- Hắn muốn tham gia khảo hạch thì trực tiếp đi, có cần thiết lại để cho nàng tự thân về tới kiểm tra không?
Lạc Thịnh mặc lên áo bào, càng lộ ra tráng kiện khôi ngô, dáng người cao gần hai trượng cho người cảm giác áp bách rất mạnh. Diện mạo hắn thô cuồng, khí chất dã man, nhưng đáy mắt lập loè ánh sao để cho người ta không dám khinh thường.
- Ta trở lại chính là ngăn cản hắn đi Tru Thiên điện.
Ôn Ngọc sắp tiến vào nội điện, đại ca Ôn Cường mặc dù hi vọng gia nhập nội điện không lớn, nhưng đã được một vị trưởng lão ngoại điện ưu ái, có huynh muội bọn họ tại Tru Thiên điện phát triển như vậy đã đủ, Ôn Dương tốt nhất là nên ở lại Bôn Lôi Sơn Trang, mượn nhờ thanh danh huynh muội bọn họ cùng tài nguyên Kiều gia, phát triển sinh ý thương hội, tận lực kiêu ngạo làm mạnh, cung cấp cho bọn hắn tài nguyên phong phú. Lần này nàng tự thân trở lại, chính là muốn triệt để đứt suy nghĩ của Ôn Dương, để cho hắn vứt bỏ võ đạo, thành thành thật thật kinh doanh thương hội.