Kinh hãi? Nàng không dọa người khác đã không tệ, ai còn dám dọa nàng.
Ôn Ngọc đối với Kiều Vũ Hi vốn đã không có cảm tình gì, thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cũng không có ý định thật sự mời nàng đến Khanh Nguyên lâu.
- Mời mời mời!
Ôn gia nhiệt tình mời lấy, mà khi bọn hắn đang muốn rời đi, Ôn Dương từ trong rừng cây phía trước đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn tỷ tỷ xinh đẹp, còn có nam tử uy mãnh hùng tráng bên cạnh nàng kia.
- Ôn Dương? Những ngày này đều đã đi đâu! Không phải nói trong mười ngày phải trở lại sao? Lại để cho nhị tỷ ngươi ngu ngốc đợi ngươi ba ngày!
Ôn Cảnh Hạo trầm mặt xuống, lớn tiếng răn dạy.
- Không biết ngươi nhị tỷ thời gian quý giá sao?
- Nhị tỷ, ngươi trở về.
Ôn Dương nhàn nhạt chào hỏi.
- Ôn Dương, đã lâu không gặp, qua đây để cho tỷ tỷ nhìn một cái.
Trên gương mặt kiều mỵ của Ôn Ngọc lộ ra nụ cười tươi, gặp Ôn Dương đứng đấy bất động, làm bộ cả giận nói:
- Làm sao, xa lạ? Bốn năm không gặp, ngươi không muốn tỷ tỷ này nữa, nhưng ta lại thường xuyên ngày nhớ đêm mong ngươi.
Ôn Dương đè xuống tâm tình phức tạp, miễn cưỡng lộ ra nét nụ cười, đi vào sân nhỏ.
- Đen, cũng gầy, tuy nhiên càng ngày càng cường tráng.
Ôn Ngọc kéo Ôn Dương qua, thân mật nắm bắt bả vai cơ bắp của hắn.
- Những năm này chịu không ít khổ đi.
Ôn Dương trong lòng ấm áp, gương mặt kéo căng cũng buông lỏng ra.
- Nhị tỷ, chúc mừng.
- Chúc mừng cái gì?
- Chúc mừng ngươi tìm đến cõi đi về của bản thân, cũng chúc mừng ngươi rất nhanh muốn trở thành đệ tử nội điện.
- Có cái gì tốt để chúc mừng, ta theo hắn là phúc phần của hắn.
Ôn Ngọc liếc mắt với Lạc Thịnh, xinh đẹp như khói, để cho tim người ta đập thình thịch.
- Ha ha!
Lạc Thịnh cười to.
Người của Ôn gia cũng đi theo cười làm lành, nhìn Ôn Ngọc có thể chết chết bắt được Lạc Thịnh, trong lòng càng hài lòng.
- Ôn Dương, vị này chính là tỷ phu tương lai của ngươi, Lạc Thịnh! Đệ tử nội điện Tru Thiên điện, cũng là thiên tử thân đệ đệ Lạc Hàn tâm phúc của Diêu Văn Vũ.
Ôn Khải Toàn cười giới thiệu, ba ngày, hắn vẫn là có loại cảm giác phiêu hốt như lọt vào trong sương mù. Cũng tận lực phái người nghe ngóng, Diêu Văn Vũ có mười tâm phúc, nhưng Lạc Hàn lại là người được coi trọng nhất bên trong, hơn nữa thiên phú vô cùng cao, ba mươi tuổi xuất đầu, đã là Địa Võ cửu trọng thiên. Thiên phú này đủ để theo kịp đám thiên tài rất nhiều thế lực bí mật bồi dưỡng rồi.
Ôn Dương hành lễ với Lạc Thịnh, kêu một tiếng tỷ phu.
- Tốt! Sau này sẽ là người một nhà, trên võ đạo có cái gì không hiểu, có thể tìm nhị tỷ ngươi, cũng hoan nghênh tới tìm ta.
Lạc Thịnh vỗ vỗ bả vai Ôn Dương, lực đạo rất nặng, đập vang bành bành, chỉ là cặp mắt kia nhiều thêm mấy phần ý vị thâm trường.
Một câu ‘Người một nhà’ đem người của Ôn gia gọi đến trong lòng trong bụng nở hoa.
Ôn Ngọc lôi kéo tay Ôn Dương, thân mật nói chút ít lời quan tâm.
Nhưng Ôn Dương vẫn là quan tâm bản thân có thể đi khảo hạch Tru Thiên điện hay không.
- Nhị tỷ, ta đã chuẩn bị xong, mời khảo hạch ta.
- Không nóng nảy, trước đi Khanh Nguyên lâu, buổi chiều trở lại lại khảo hạch cũng không muộn.
Ôn Cảnh Hạo không muốn để cho những khách nhân đợi quá lâu.
- Không mất bao nhiêu thời gian.
Ôn Dương nhìn Ôn Ngọc, thái độ kiên định, hắn liền muốn nhìn thái độ nhị tỷ một chút.
Ôn Ngọc lưu chuyển sóng mắt, không có trực tiếp trả lời:
- Thánh Võ ngươi cứu được kia đâu?
- Hắn không thích náo nhiệt, độc lai độc vãng đã quen.
- Nghe nói hắn rất trẻ?
- Ta không biết tuổi của hắn, nhưng không đến bốn mươi tuổi.
Ôn Dương thầm nghĩ, đâu chỉ là bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cũng chưa tới ba mươi tuổi, so với hắn đều muốn trẻ. Thật có chút cường giả có thuật trú nhan, thoạt nhìn rất trẻ, tuổi khả năng muốn lớn hơn so với tưởng tượng, hắn cũng không phải quá xác định Lục Nghiêu bao nhiêu tuổi.
- Nghe nói hắn truyền thụ cho ngươi một bộ võ pháp Địa cấp? Lại còn là Địa cấp trung phẩm.
Ôn Dương gật đầu:
- Tứ trọng thiên, lôi pháp Địa cấp trung phẩm, ta muốn mời nhị tỷ kiểm tra đo lường thành quả những năm này của ta.
- Đã có Thánh Võ chỉ đạo, còn có lôi pháp Địa cấp trung phẩm, vì cái gì còn muốn chấp nhất Tru Thiên điện? Chỗ đó không có tốt đẹp như ngươi nghĩ, người ở phía ngoài chèn phá đầu xông vào trong, nhưng tiến vào rồi mới biết được cạnh tranh chân chính giờ mới bắt đầu, loại chênh lệch này cũng không phải là người bình thường có thể chịu đựng được. Mỗi tháng đệ tử ngoại điện đều tiến hành thí luyện tàn khốc, tử vong đều là chuyện thường. Tỷ tỷ không phải muốn cướp đoạt mộng tưởng tu luyện võ đạo của ngươi, là đã có lựa chọn tốt hơn, nên nắm lấy thật tốt. Chính là có thể chiếu cố sinh ý gia tộc, lại có thể tu luyện võ đạo, há không phải là hoàn mỹ?
Ôn Ngọc nói rất hàm súc, cũng rất giống là vì tốt cho Ôn Dương, nhưng tại lúc nàng mở miệng, một khắc này, lòng Ôn Dương vừa mới ấm áp lại nguội lạnh.
Quả nhiên! Nhị tỷ vẫn là nhị tỷ kia! Bốn năm, một chút cũng không thay đổi.
Ôn Dương ngữ khí kiên định:
- Tiến vào Tru Thiên điện là giấc mơ thuở nhỏ của ta, bất luận như thế nào ta cũng đều muốn thử một lần.
- Ôn Dương a, tỷ tỷ lo lắng đúng là cái này, ngươi quá quật cường, tiến vào Tru Thiên điện là rất khó sinh tồn.
- Quật cường cũng là một loại thủ vững! Kẻ tu võ, cần phải có thủ vững của bản thân! Nhị tỷ, mời khảo hạch!
Ôn Dương rời khỏi sân nhỏ, động thân mà đứng, ngang tay khiêu chiến.
- Ôn Dương, tỷ tỷ là vì muốn tốt cho ngươi. Nếu như đại ca ở chỗ này, cũng sẽ khuyên ngươi như vậy.
- Mời khảo hạch!
Ôn Dương hô lớn.