Đám người Ôn Cảnh Hạo trao đổi ánh mắt, đều nhìn về phía Ôn Ngọc, không để lại dấu vết lắc đầu, nghìn vạn lần đừng cho Ôn Dương đi tham gia khảo hạch.
Ôn Ngọc nhìn Ôn Dương thật sâu một lát, Ôn Dương quật cường đối mặt, tỷ đệ hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau.
Thật lâu, trong lòng Ôn Ngọc hung ác:
- Ngươi thật chuẩn bị xong?
- Ta đến a!
Lạc Thịnh bỗng nhiên giữ chặt Ôn Ngọc, vắt lên cổ, đi về hướng Ôn Dương:
- Ngươi chỉ cần có thể kiên trì ba chiêu không ngã, ta tự thân dẫn ngươi đến Tru Thiên điện.
- Cái này... Cái này cái này...
Ôn Cảnh Hạo muốn ngăn cản, nhưng lại tìm không thấy lý do mở miệng. Hắn bây giờ vẫn là kiên quyết phản đối Ôn Dương đi Tru Thiên điện, không chỉ có là gia tộc cần người nối nghiệp, thứ hai cũng là hi vọng mượn Ôn Dương giữ lại Lục Nghiêu. Nhưng Lạc Thịnh vậy mà khai ra ước hẹn ba chiêu, còn muốn đích thân dẫn đến! Người khác không hiểu rõ Ôn Dương, hắn thì vô cùng rõ ràng, nếu như cho hắn hấp dẫn đủ lớn, hắn thật có khả năng đánh cược cả tính mạng đều kiên trì đến cùng.
- Quả thật?
Ánh mắt Ôn Dương sáng quắc nhìn Lạc Thịnh, nếu có đệ tử nội điện Tru Thiên điện dẫn vào, dùng cảnh giới cùng thiên phú của mình, cơ hội gia nhập Tru Thiên điện sẽ gia tăng thật lớn.
- Lạc Thịnh ta cho tới bây giờ là nói lời giữ lời, ngươi chỉ cần đỡ ta ba chiêu không ngã, đêm nay chúng ta liền có thể rời khỏi sơn trang, mang ngươi đi Tru Thiên điện. Nhưng ta cảnh cáo trước, cho dù là ta dẫn tiến, Tru Thiên điện cũng sẽ không quá phận chiếu cố, ngươi cần phải xuất ra thực tài thực liệu mới có thể đi đến cửa lớn Tru Thiên điện. Vì suy nghĩ cho ngươi, ba chiêu này của ta sẽ không lưu tình, ngươi nên có chuẩn bị tâm lý.
Ôn Dương không có có nói nhảm dư thừa, dấy lên hừng hực chiến ý.
Nếu như là đối kháng bình thường, một tứ trọng thiên như hắn là tuyệt đối không có khả năng chống đỡ lục trọng thiên tiến công, tuy nhiên hôm nay là khảo hạch, Lạc Thịnh sẽ không xuất toàn lực, ba phần liền đủ, tối đa xuất ra năm phần, hắn có lòng tin kiên trì đến cùng.
Bọn thị vệ Ôn gia đều tản ra, nhường ra một vòng tròn hơn trăm thước. Nhỏ giọng nghị luận trình độ thực lực Ôn Dương bây giờ, cũng đợi chờ biểu hiện phấn khích của Lạc Thịnh, bọn hắn còn là lần đầu tiên may mắn tận mắt thấy đệ tử nội điện Tru Thiên điện thi triển võ pháp.
Bọn người Ôn Cảnh Hạo đều lui đến bên cạnh Ôn Ngọc, thấp giọng nói:
- Ngươi đem ý của ta chuyển cáo Lạc Thịnh?
- Hắn hiểu được làm như thế nào.
- Vậy là tốt, vậy là tốt.
Ôn Cảnh Hạo thoáng thở ra hơi.
Lạc Thịnh đi ra sân nhỏ, thân hình hùng tráng mang đến cảm giác áp bách bức người.
- Ta nhắc lại ngươi một lần, khảo hạch của ta có thể sẽ nghiêm khắc hơn so với khảo hạch bình thường của Tru Thiên điện một chút, chỉ cần ngươi qua khảo hạch của ta, tiến vào Tru Thiên điện cơ bản liền không có vấn đề. Nhưng ý nghĩa nghiêm khắc có thể sẽ tổn thương đến ngươi, còn khả năng tổn thương vô cùng nặng, ngươi cũng đừng bởi vì ta là tỷ phu tương lai của ngươi mà buông lỏng cảnh giác, vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ta gánh không nổi cái trách nhiệm kia.
- Ta đã chuẩn bị xong.
Ôn Dương hít hơi thật sâu, sẵn sàn trận địa đón địch, toàn thân nổi lên điện mang sáng đỏ, kịch liệt tán loạn, dày đặc bắn tung toé, một cổ năng lượng cường hoành áp lực bắt đầu tràn ngập, thổi bay đá vụn cùng bụi đất.
- Không nên vọng tưởng tiến công, làm tốt phòng ngự, thủ hộ tốt thân thể.
Lạc Thịnh lần nữa nhắc nhở, để cho đám người của Ôn gia cùng bọn thị vệ đều rất hài lòng, Lạc Thịnh thoạt nhìn rất thô cuồng, không nghĩ tới lại là rất thận trọng.
- Đến đi!
Ôn Dương hô to, điện mang đột nhiên đậm đặc, như là cỗ lôi triều áp chế đột nhiên dẫn bạo, cường quang chói mắt, sấm sét đầy trời, ở xung quanh trong phạm vi hơn mười thước hình thành vòng sét.
Tại lúc Ôn Dương phóng thích lôi triều, trong chốc lát, tất cả mọi người vô ý thức nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu, nhưng Lạc Thịnh lại đột nhiên động, thân hình hùng tráng khôi ngô, động tác lại thoăn thoắt mãnh liệt, lắc lư ra ba đạo tàn ảnh, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Ôn Dương, tay như ưng trảo, đào tới trái tim của hắn.
Xích Luyện quỷ trảo, thức thứ nhất: Mãnh Quỷ Gõ Cửa!
Tại lúc Lạc Thịnh ra chiêu trong nháy mắt, sắc mặt Ôn Dương đại biến, nhanh như chớp né tránh về bên cạnh. Hắn cảm nhận được một loại uy hiếp mãnh liệt, còn có năng lượng chấn động kinh người, hoàn toàn không phải hắn hiện tại có khả năng chống lại.
Chẳng lẽ, Lạc Thịnh ra toàn lực? Một lục trọng thiên một kích toàn lực!
Cái này hoàn toàn không phải thứ hắn có thể đón nhận!
Càng ra ngoài ý định! Quá đột nhiên!
Tại thời điểm Ôn Dương kinh hãi, móng vuốt sắc bén của Lạc Thịnh đã xuyên thấu lôi triều, đánh tại ngực của hắn.
Hai con ngươi của Lạc Thịnh đen kịt, không còn nửa điểm tròng trắng, toàn thân bắt đầu khởi động lấy hắc khí tà ác, móng vuốt sắc bén hiện ra ánh đen, như là sắt thép cứng cỏi.
Ôn Dương toàn thân loạn chiến, bị trùng trùng điệp điệp một trảo đánh bay khỏi mặt đất, một cỗ năng lượng âm lãnh quán thể mà vào, trùng kích lấy kinh mạch toàn thân, càng đụng chạm lấy trái tim nhảy động của hắn. Giờ khắc này, cảm giác như linh hồn đều muốn rời khỏi thân thể bay đi, trái tim càng giống là bị chấn nát, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người hoàn toàn đã mất đi lực lượng, thậm chí ngay cả thanh âm kêu thảm đều phát không ra.
Lạc Thịnh liếc khóe mắt qua đến Ôn Ngọc, được Ôn Ngọc chậm rãi gật đầu ra hiệu, hắn cất bước chạy như điên, không đợi Ôn Dương rơi xuống đất, lại quỷ mị xuất hiện tại phía sau hắn, đẩy ra một chưởng, trong lòng gầm nhẹ —— Ác Hỏa Liệu Nguyên!