Khí hải là cội nguồn năng lượng của võ giả, kinh mạch là con đường phóng thích võ pháp của võ giả, một khi hai phương diện này toàn bộ bị hao tổn, người này cơ bản coi như là phế đi.
Mặt Tần Mệnh căng cứng, hàm răng cắn đến cót két vang.
Đây là khảo hạch sao? Đây là muốn phế hắn đi!
Đối với Ôn Dương mà nói, cái này so giết hắn còn khó chịu hơn.
Lạc Thịnh làm? Không có Ôn Ngọc sai sử, hắn dám làm như vậy?
Vì cái gì!
Không hy vọng hắn đi Tru Thiên điện cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.
Người của Ôn gia lại sau khi hắn ném đi liền đến Khanh Nguyên lâu uống rượu?
Cái loại này đều là người một nhà sao?! Súc sinh sao?
Tần Mệnh đã rất ít khi phẫn nộ như vậy, mặc dù đến sau này hắn đã nhìn thấy rất nhiều chuyện ghê tởm, cũng đều tận lực khắc chế, dù sao đó cũng là chuyện nhà người ta, nhưng lúc này đây... Tần Mệnh liên tục hít sâu mấy lần đều không thể ngăn chặn được cơn lửa giận kia, ngược lại càng ngày càng thịnh.
Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ lấy ra Thanh Đồng đỉnh, hắn không có biện pháp nào khác, cũng không có bảo bối gì khác, nhưng dược thảo trong Thanh Đồng đỉnh đủ để còn hơn bất cứ linh đan diệu dược nào.
Đỉnh ngọc phát ra mùi thuốc nồng đậm lập tức đầy tràn gian phòng, bịt kín ánh sáng xanh nhàn nhạt, mấy bình hoa tươi đều nở rộ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- A... A...
Ôn Dương ở trên giường cứng ngắc run rẩy, trong cổ họng nhấp nhô lấy thanh âm quái dị, trong hôn mê bị thống khổ ăn mòn.
Tần Mệnh vốn là dẫn dắt dược thảo bốc hơi thành sương mù, đi vào trong cơ thể Ôn Dương, dũng mãnh tràn vào kinh mạch, dọn dẹp lấy hắc khí tàn sát bừa bãi bên trong. Dược hiệu của mảnh sương mù màu xanh vô cùng rõ ràng, so với Tần Mệnh nghĩ còn muốn lộ ra rõ hơn, chúng mát lạnh lại trong suốt, ẩn chứa năng lượng thần kỳ, vừa tiếp xúc sương đen đều phát ra thanh âm tư tư, nhanh chóng dọn dẹp tan rã, chúng một bên xử lý sương đen, một bên gội rửa lấy kinh mạch bị thương, ổn định lấy linh lực bản thân Ôn Dương.
Tần Mệnh cảm thấy may mắn khi lần này bản thân thức tỉnh kịp lúc, nếu như chậm thêm mấy canh giờ, kinh mạch toàn thân Ôn Dương đều có thể sẽ thối rữa, đến lúc đó đừng nói dược thảo trong Thanh Đồng đỉnh, dù cho là đem trái tim này thay đổi cho hắn, cũng chưa chắc có thể cứu vãn hoàn thiện kinh mạch. Cũng may mắn cảnh giới Lạc Thịnh không cao, nếu như đổi thành Thánh Võ đến thi triển, Ôn Dương đã sớm phế đi.
Không lâu sau đó, Ôn Dương từ trong hôn mê thức tỉnh, khí tức yếu ớt, biểu lộ thống khổ, hắn mơ mơ màng màng mà nhìn Tần Mệnh trước mắt, ngoác miệng muốn nói điều gì, nhưng lại hàm hồ không rõ.
- Đừng nói gì cả, vận chuyển kinh mạch, dẫn đường linh lực.
Tần Mệnh từ trong Thanh Đồng đỉnh lấy ra chút ít dược thảo, tăng lên lấy uy lực dược hiệu, thử mở rộng trong khí hải, chỗ đó mới là khu tai nạn nghiêm trọng nhất. Nếu như ổn định không được khí hải, cho dù là chữa trị kinh mạch cũng không có tác dụng gì.
Ôn Dương nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại thấm ra nước mắt, trong nước mắt ngậm lấy tơ máu.
Tình huống hinh mạch hiện ra rõ ràng ở trong ý thức của hắn, hắc khí tà ác, kinh mạch ăn mòn, khí hải bừa bộn, một màn một màn để cho tâm hắn đều run rẩy, sợ hãi! Thống khổ! Để cho toàn thân hắn đều lạnh giá!
Là kịch độc? Hay là cái gì?
Vì cái gì? Tại sao phải như vậy! Dù cho không cho ta đi Tru Thiên điện, cũng không đến mức muốn phế ta a!
Trong vài chục năm trước, đại ca lạnh lùng, nhị tỷ đả kích, người nhà ngăn trở, hắn cũng có thể thừa nhận, thậm chí yên lặng mà đem bọn họ không ủng hộ cùng trào phúng biến thành một loại tu tâm rèn luyện, biến thành động lực phát triển, ngay cả mỗi lần khảo hạch thất bại, hắn cũng sẽ điều chỉnh tâm tính, ngẩng đầu mà bước, cắn răng tiến lên, nhưng lúc này đây, hắn là không cách nào chấp nhận!
Là ai?
Là nhị tỷ ư!
Tại sao phải phế đi ta a!
Ôn Dương nội thị lấy kinh mạch hỗn loạn, sợ hãi thật sâu để cho hắn thống khổ, hít thở không thông, khó có thể hô hấp, đây là muốn phế đi ta sao. Cái này so với giết ta còn muốn đáng sợ hơn! Ôn Dương không cách nào tưởng tượng được bộ dạng bản thân không có võ pháp!
- Không nên suy nghĩ lung tung, ngươi còn có cơ hội khôi phục.
Tần Mệnh quát tháo, dẫn đường dược thảo tăng tốc đưa vào.
- Cứu... Cứu ta...
Ôn Dương ngậm lấy nước mắt, run rẩy bắt lấy tay của Tần Mệnh.
- Không cần nói gì cả! Phối hợp ta!
Tần Mệnh nghiêm khắc nhắc nhở.
- Trước... Nói cho ta biết... Ta còn có... Hi vọng...
Thanh âm Ôn Dương đều đang run rẩy, kinh mạch bị hao tổn, khí hải không sạch sẽ, trong nhận thức của hắn, đã không có khả năng chữa lành. Kinh mạch cùng khí hải là căn bản của võ giả, nhưng lại vô cùng yếu ớt, một khi phá hư, thì không khác gì phế nhân.
- Ngươi không phối hợp, ông trời cũng không thể nào cứu được ngươi.
Trái tim Tần Mệnh như là bị cái gì đó nắm lấy, khó chịu đến đáng sợ!
Ôn Dương ngậm lấy nước mắt, cố gắng điều chỉnh lấy cảm xúc, phối hợp với Tần Mệnh điều trị. Hắn cho tới bây giờ dùng tử tế đối xử với người, hành tẩu hải vực, khả năng giúp đỡ đều tận lực đi giúp, mặc dù nếm qua rất nhiều thiệt thòi, nhưng không thẹn với lương tâm, hắn không muốn để cho trong lòng mình có tội, người khác nói là ngây thơ ấu trĩ, hắn có đôi khi sau khi chịu thiệt cũng sẽ để tay lên ngực tự hỏi làm như vậy là đúng hay sai, nhưng làm người dù sao cũng phải có chút thủ vững, hắn không hy vọng bản thân biến thành dã thú. Nhưng, dĩ vãng chịu thiệt, tổn hại, bất lợi đều không có tàn khốc như hôm nay, hắn ngậm miệng, khống chế lấy nước mắt.
Người thiện nên bị người khác ức hiếp sao?
Các ngươi... Là người nhà của ta a...
Dù cho bởi vì lợi ích đến lạnh lùng, nhưng chúng ta dù sao máu mủ tình thâm!
Nhị tỷ... Tỷ...
Trong lòng Ôn Dương có thanh âm đang khàn giọng hô hào.