Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1580 - Chương 1580 - Huyết Lệ (2)

Chương 1580 - Huyết Lệ (2)
Chương 1580 - Huyết Lệ (2)

Khanh Nguyên lâu!

Ôn gia bao xuống toàn bộ tầng cao nhất, mở tiệc chiêu đãi tất cả thế lực trung đẳng trở lên trên Bích Ba đảo. Mới đầu mọi người cũng kỳ quái, thậm chí là cười nhạo, không phải là Ôn Ngọc trở về sao, đến mức gióng trống khua chiêng như vậy.

Có ít người tức thì suy đoán, chẳng lẽ Ôn Ngọc thật muốn trở thành đệ tử nội điện? Đối với thế lực trên Bích Ba đảo mà nói, đây tuyệt đối không phải việc nhỏ, đệ tử ngoại điện cùng đệ tử nội điện hoàn toàn là hai cái cấp độ, tiến vào nội điện không chỉ ý nghĩa thành tựu tương lai sẽ vô hạn rộng, cũng ý nghĩa có thể tiếp xúc đến nhân vật cấp bậc như trưởng lão nội điện, cùng lúc nhận đến chỉ đạo, nếu như biểu hiện tốt, sẽ trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão nội điện.

Nhân vật cấp bậc trưởng lão nội điện, là ngay cả những thế lực đầu lĩnh cỡ lớn Cổ Hải kia đều muốn kính sợ, coi như là đi vào thế lực cấp bá chủ khác, cũng sẽ nhận đến lễ ngộ. Đối với Bích Ba đảo mà nói, cái cấp độ kia đã là cần nhìn lên.

Cho nên tất cả thế lực biết rõ ý tứ Ôn gia khoe khoang, đều là phái ra nhân vật quan trọng đi dự tiệc.

Mặc dù bọn hắn đã có chuẩn bị, nhưng tại thời điểm Ôn Cảnh Hạo giới thiệu Lạc Thịnh, vẫn là lắp bắp kinh hãi thật sâu.

Ôn Ngọc còn không có tiến vào nội điện, cũng đã là dự định, vậy mà Ôn Ngọc lại còn tìm nam tử là đệ tử nội điện, người này lại còn là thân đệ đệ tâm phúc của ‘Thiên tử’ Diêu Văn Vũ. Đây chính là một đại sự kiện cực kỳ khủng khiếp, mặc dù Ôn Ngọc cùng Lạc Thịnh hiện tại còn không có phát triển, nhưng ai cũng biết không qua được mười năm, thân phận của hai người sẽ liền phát sinh biến hóa cực lớn, đủ để trở thành ‘Bối cảnh’ của Ôn gia!

Các đại biểu tất cả thế lực một bên chúc mừng, một bên hâm mộ ghen ghét, Ôn Cảnh Hạo sinh ra nhi nữ tốt a, vậy mà câu tới được một đứa con rể rùa vàng. Ngay cả thái độ Kiều gia đối với Ôn gia đều thoáng thay đổi, trong ngôn ngữ bắt đầu trở nên khách khí, mở miệng một tiếng thân gia, gọi đến mức để tâm tình bọn người Ôn Cảnh Hạo thật tốt.

Sau khi người phụ trách Khanh Nguyên lâu nhận được tin tức, đều lấy ra rượu ngon trân tàng, thịnh tình khoản đãi lấy Lạc Thịnh đến từ Tru Thiên điện.

Yến hội náo nhiệt bắt đầu từ giữa trưa, thẳng tuốt duy trì đến xế chiều, đám trưởng bối Ôn gia càng uống càng cao hứng, lôi kéo những ‘Đại nhân vật’ bình thường không dám mạo phạm kia, thoải mái chè chén.

Chu Thanh Thanh đại biểu cho Tinh Tượng các lại tới đây, nàng rất không nguyện ý tham gia loại trường hợp này, lần trước sau bị Kiều Hoành Đạt mời, liền hối hận khi đi qua, lần này sở dĩ đến chủ yếu là nghĩ gặp lại Lục Nghiêu, nghĩ biện pháp mời hắn đến Tinh Tượng các, thật không nghĩ đến, yến hội quan trọng như vậy, vậy mà không có Ôn Dương, cũng không có Lục Nghiêu.

Nhưng đã đến, cũng không tiện rời khỏi, tăng thêm Lạc Thịnh ‘Dây dưa’, trực tiếp đến xế chiều mới có thể thoát thân.

- Lục Nghiêu?

Chu Thanh Thanh thật vất vả mới rời khỏi Khanh Nguyên lâu, trước mặt đụng phải Tần Mệnh đang đi tới. Nàng giương lên đôi mi xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt linh động xinh đẹp, mặc dù là đã vừa trải qua hoàn cảnh ồn ào, lại gặp phải Tần Mệnh mình đợi chờ, vẫn là bảo trì cái tư thái không cốc u lan tươi đẹp kia, dường như hết thảy bụi bậm đều không thể nhiễm lấy nàng tinh khiết tốt đẹp.

- Ừm.

Tần Mệnh không có để ý tới Chu Thanh Thanh, nhàn nhạt mà trả lời, ngửa đầu, nhìn ‘Hắc Hổ’ uy mãnh đứng ngạo nghễ trên núi cao, tầng cao nhất chỗ đó náo động nóng bỏng, cách rất xa đều có thể cảm nhận được.

- Yến hội đều muốn chấm dứt, làm sao mới đến.

Chu Thanh Thanh tư thái ưu mỹ, nụ cười tươi điềm tĩnh, đi về hướng Tần Mệnh. Mấy sư huynh đệ Tinh Tượng các đi theo bên người đều rất kỳ quái, Chu Thanh Thanh giống như đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với người này.

- Không muộn.

Tần Mệnh đi qua bên người Chu Thanh Thanh, đạp lên thềm đá từng bước một trèo lên núi đá.

- Này, ngươi đây...

Các đệ tử Tinh Tượng các rất bất mãn với thái độ của Tần Mệnh, đây là người nào a, Chu Thanh Thanh cùng ngươi chào hỏi là vinh hạnh của ngươi, vậy mà ngươi lại còn hờ hững lạnh lẽo.

Chu Thanh Thanh ngưng âm thành sợi, truyền hướng Tần Mệnh:

- Lục Nghiêu, ta biết rõ ngươi có thành kiến đối với Tinh Tượng các, ta cũng không bắt buộc, sư phụ để cho ta nói với ngươi. Tinh thần sơ hiện loạn tượng, thế tất bỗng loạn Cổ Hải, dẫn phát biến cố. Có người dục dùng chúng sinh làm quân cờ, nghịch loạn Thiên Đạo, hiện tại bố cục không rõ, ngươi cũng đã là quân cờ. Chúng ta thật lòng hi vọng ngươi có thể đi đến Tinh Tượng các, chúng ta không vì mình, cũng không vì muôn dân trăm họ, chỉ vì một phương đất màu Bích Ba đảo này. Nếu như ngươi thực không muốn đi, tế đàn Tinh Nguyệt tại Tinh Tượng các cũng vĩnh viễn rộng mở vì ngươi, chờ ngươi.

Tần Mệnh quay đầu lại nhìn Chu Thanh Thanh, nhưng lại không nói thêm gì.

Kẻ bố cục loạn trời liền trong túi áo ta, nhưng ta có phải quân cờ hay không, hiện tại còn nói còn quá sớm.

- Lục Nghiêu, ngươi thật không hiếu kỳ mệnh cách của ngươi?

Chu Thanh Thanh cho tới bây giờ không có gặp qua người như vậy, người khác vì cầu Tinh Tượng các nhìn mệnh cách một lần, không quản vượt qua nghìn dặm, bỏ ra số tiền lớn triều bái, có chút Thánh Võ thậm chí nguyện ý vì Tinh Tượng các làm vài chuyện, để đổi lấy nhìn tinh tượng. Cho tới bây giờ đều là người khác tới cầu Tinh Tượng các, hiện tại lại biến thành Tinh Tượng các cầu người khác, nhưng người này vậy mà còn chết sống không có hứng thú.

- Mạng của ta, không phải liền định xuống vào cái ngày sinh ra đó, cũng không phải các ngươi tính toán tinh thần là có thể nhìn thấu. Mạng ta do ta, không do trời! Dù cho bị người khác làm quân cờ, ta cũng muốn rối loạn cục kia!

Tần Mệnh chậm rãi nắm chặt tay phải, cót két giòn vang, quay người đi về hướng Khanh Nguyên lâu.

Bình Luận (0)
Comment