Chương 1584: Báo ân
Chu Thanh Thanh luôn cảm thấy Lục Nghiêu không đúng, đi không bao xa liền trở lại Khanh Nguyên lâu, vừa đi vào tầng cao nhất lại tận mắt thấy một màn này, dù là nàng yên tĩnh lạnh nhạt, cũng hoa dung thất sắc, thật không thể tin được mà nhìn thi thể trên đất, còn có Lục Nghiêu u ám.
- Ngươi đã làm gì nàng?
Giọng Ôn Cảnh Hạo đều đang phát run, muốn xông qua xem tình huống Ôn Ngọc, nhưng lại thật sâu băn khoăn Lục Nghiêu đột nhiên trở nên hung tàn. Ngay cả Lãnh Lập Bình đều lo trước lo sau, không dám cùng Lục Nghiêu xung đột chính diện, ngay cả Lạc Thịnh đều nói giết liền giết, Ôn Ngọc sinh tử không biết, hắn thật không dám lại kích thích Lục Nghiêu.
- Gậy ông đập lưng ông!
Tần Mệnh vung tay ném Ôn Ngọc đi, cũng lười giải thích, đi đến cửa sổ thả người nhảy xuống.
- Ôn Ngọc!
Ôn Cảnh Hạo gào thét một tiếng bi thương, ngã nhào tại bên người Ôn Ngọc.
- Lãnh lão, nhanh điều tra Ôn Ngọc như thế nào.
Đám người Ôn Khải Toàn bối rối sốt ruột, Ôn Ngọc là hi vọng quật khởi của Ôn gia a, còn ngóng trông Ôn Ngọc có thể dẫn dắt Ôn gia đi về hướng hưng thịnh, thương hội Ôn gia tương lai có một ngày có thể trở thành đệ nhất đại thương hội tại Bích Ba đảo, nàng không thể chết tại đây được.
Lãnh Lập Bình bất chấp ‘Lục Nghiêu’, cũng không muốn cùng Thánh Võ mặt ngoài ngạnh bính, tên Lục Nghiêu kia ngay cả Lạc Thịnh cũng dám giết, thật muốn đánh, bản thân rất khó chiếm được chỗ tốt, một cái dư ba từ Lục Nghiêu là đã có thể đem Ôn Cảnh Hạo bọn hắn đánh thành cặn bã. Hắn cúi người kiểm tra tình huống Ôn Ngọc, chợt tìm tòi không có gì, kinh mạch hoàn hảo, khí tức vững vàng, nhưng luôn cảm thấy chỗ nào không bình thường, cho đến khi hắn thử dò xét linh hồn, sắc mặt mới trở nên khó nhìn.
Lục Nghiêu làm tổn thương linh hồn của nàng!
- Nghiêm trọng không?
Bọn người Ôn Cảnh Hạo không hiểu nhiều như vậy, bọn hắn liền muốn biết Ôn Ngọc thế nào, có thể khôi phục hay không, thiên phú cùng cảnh giới có chịu ảnh hưởng hay không.
- Linh hồn bị thương, sinh cơ suy yếu, trước khi khôi phục, võ đạo của nàng đừng mong lại tinh tiến.
Lãnh Lập Bình đối với linh hồn cũng không hiểu rõ, cũng không xác định Ôn Ngọc tổn thương nặng bao nhiêu, nhưng hắn rõ ràng linh hồn bị thương đối với võ giả tổn thương, không kém gì so với kinh mạch bị hao tổn. Lục Nghiêu đủ ác độc, vậy mà lại trực tiếp ra tay với linh hồn.
Hắn cùng Ôn Ngọc có thù gì? Ôn Ngọc làm chuyện gì chọc giận hắn?
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ a.
Một trưởng bối Ôn gia nhìn Ôn Ngọc hôn mê bất tỉnh, lại nhìn máu tươi đầy đất, Lạc Thịnh tắt thở, toàn thân đều giống như bị rút sạch khí lực, đứng cũng không vững.
Kết thúc, kết thúc, Tru Thiên điện nhất định sẽ phái đội ngũ đến điều tra, Ôn gia muốn kết thúc!
- Tên Lục Nghiêu kia đến cùng là ai?!
Ôn Cảnh Hạo muốn tan vỡ, trước một khắc vẫn còn ảo tưởng lấy Ôn gia quật khởi, nhận lấy đại lão khắp nơi trên Bích Ba đảo chúc mừng, làm sao chỉ vừa chớp mắt liền biến thành như vậy? Tất cả mọi người chạy trốn, đến lúc đó sẽ Tru Thiên điện đến điều tra, khẳng định đều nói cái gì cũng không biết, lúc ấy đều không ở đó. Ôn gia làm sao bàn giao? Đừng nói chuyện quật khởi, Ôn gia đều cũng có thể bị hủy!
- Tại sao Lục Nghiêu phải giết Lạc Thịnh?
Chu Thanh Thanh biết rõ Lục Nghiêu sẽ đưa tới một hồi bỗng loạn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Lục Nghiêu khi trước còn ôn hòa đột nhiên làm ra chuyện hung tàn như thế, chẳng lẽ Lục Nghiêu khi trước cùng Tru Thiên điện đã có mâu thuẫn gì? Nhưng cũng không đến mức giết người ở trước mặt mọi người a. Hắn căn bản không có ý định giấu diếm chuyện này, hay là không quan tâm hậu quả?
Ôn Cảnh Hạo đột nhiên như là bắt được cây cỏ cứu mạng, phù phù liền quỳ gối trước mặt Chu Thanh Thanh:
- Thanh Thanh cô nương! Cứu chúng ta a! Ngươi nhất định phải cứu chúng ta! Ta là thật sự không biết như thế nào, ta cũng không biết tại sao Lục Nghiêu phải giết Lạc Thịnh, cầu xin ngươi giúp ta làm chứng, giúp ta làm sáng tỏ với Tru Thiên điện, Ôn Cảnh Hạo ta đại biểu Ôn gia van cầu ngươi.
Chu Thanh Thanh cuống quít né tránh, để cho các sư huynh đệ nâng Ôn Cảnh Hạo dậy:
- Ta vẫn cảm thấy bên trong có kỳ quặc, Lục Nghiêu không có khả năng vô duyên vô cớ giết người trước mặt mọi người, dù cho là cùng Tru Thiên điện có mâu thuẫn gì, cũng không có khả năng điên cuồng như vậy.
- Lấy đạo của người đáp trả người?
Lãnh Lập Bình chợt nhớ đến.
- Cái gì?
Ôn Cảnh Hạo nhìn hắn.
- Ôn Dương!
Lãnh Lập Bình nhắc lại mấy câu kia của Lục Nghiêu, càng nghĩ càng thấy khả năng có quan hệ cùng Ôn Dương. Chẳng lẽ cũng bởi vì Lạc Thịnh làm tổn thương Ôn Dương? Gia chủ nói tổn thương không nặng a, có cần thiết như vầy không?
Bọn hắn vội vã đuổi tới Bôn Lôi Sơn Trang, chạy tới trong gian phòng của Ôn Dương.
Kết quả vừa mở cửa, bọn hắn suýt chút nữa té xỉu, Lục Nghiêu vậy mà đang ở đây!
- Ngươi sao còn chưa chạy?
Ôn Cảnh Hạo suýt chút nữa khóc lên, đại ca a, ngươi giết Lạc Thịnh, lại không coi ai ra gì trở lại sơn trang, người ngoài mà biết thì sẽ thấy thế nào? Đây không phải muốn đem Ôn gia chúng ta đẩy lên tuyệt lộ a.
- Nên đi tự nhiên sẽ đi.
Tần Mệnh ngồi xếp bằng ở sau lưng Ôn Dương, vận chuyển năng lượng hiệp trợ Ôn Dương luyện hóa lấy dược thảo, điều trị lấy thương thế.
- Tại sao phải giết Lạc Thịnh?
Lãnh Lập Bình nghiêm khắc quát hỏi, phất tay ra hiệu bọn người gia chủ tất cả lui ra:
- Nơi này là Bôn Lôi Sơn Trang, ngoại trừ ta còn có một vị Thánh Võ khác, nếu như chúng ta muốn giữ ngươi lại, ngươi cho rằng ngươi đi được?
- Ngươi giết Lạc Thịnh?
Ôn Dương vừa mới mở miệng liền tác động thương thế, dữ dội ho khan.