Chương 1585: Phân rõ giới hạn (1)
Lục Nghiêu sau khi giúp hắn ngăn chặn thương thế liền để chính hắn tu luyện, nói là muốn đi ra ngoài trong chốc lát, không có nói ra đi làm cái gì, hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Giết Lạc Thịnh? Lục Nghiêu vậy mà vì hắn giết Lạc Thịnh? Hắn không biết nên kinh hãi, hay là nên cảm động.
- Các ngươi không cần sợ, ta giết người ta đến gánh chịu trách nhiệm.
- Gánh chịu? Ngươi gánh chịu nổi ư! Nếu như Tru Thiên điện trách tội Ôn gia, ngươi lại có thể làm cái gì!
Lãnh Lập Bình tuổi tác đã cao, nhưng tính cách nóng nảy, thái độ đạm mạc của Lục Nghiêu làm cho hắn cảm thấy nhục nhã, người này cũng quá không đem hắn là chuyện gì quan trọng, quá không xem Tru Thiên điện là chuyện quan trọng, ngươi cho rằng ngươi là ai?
- Ta đi! Ta rời khỏi Ôn gia!
Ôn Dương đột nhiên nói, thanh âm suy yếu, nhưng lại lộ ra kiên định.
- Ngươi nói cái gì? Rời khỏi? Ngươi cho rằng ngươi vỗ mông đi liền không có việc gì, Tru Thiên điện tìm không thấy ngươi, nhất định sẽ liên quan đến Ôn gia. Đều tại nghịch tử ngươi, tại sao phải cứu tên sát tinh như vậy trở lại, ngươi tự rót nấm mốc còn chưa tính, vì cái gì còn muốn lôi kéo Ôn gia cùng một chỗ không may.
Ôn Cảnh Hạo hổn hển, nhưng vừa mới dứt lời liền ý thức được nói sai, liền lăn lẫn bò lao ra, sợ Lục Nghiêu dưới sự giận dữ nghiền chết hắn.
Lãnh Lập Bình còn muốn giận dữ mắng mỏ, lại bị một câu của Ôn Dương ngăn chặn miệng:
- Lạc Thịnh phế đi kinh mạch của ta, không có nhị tỷ ngầm thừa nhận, hắn không có khả năng làm như vậy. Ta mới đầu không rõ, hiện tại đã nghĩ thông suốt, ý nghĩ của nàng cùng các ngươi đều như nhau, Ôn gia không cần ba đệ tử Tru Thiên điện, có bọn hắn vậy là đủ, ta đi Tru Thiên điện còn không bằng ở lại càng có thể phát huy tác dụng. Hiện tại muốn để cho ta đây lưu lại, không dễ dàng, cho nên... Phế đi...
- Hắn... Hắn phế đi kinh mạch ngươi?
Lãnh Lập Bình nhìn thân thể sưng vù của Ôn Dương, sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ trong lòng như là bị giội bồn nước lạnh. Ngay cả đám người Ôn gia táo bạo bên ngoài đều ngơ ngẩn, có chút ngoác miệng, chửi bới đầy mình ngạnh sanh sanh đè lại.
Bọn hắn chính xác hi vọng Ôn Dương ở lại, cũng vụng trộm liên hệ cùng Ôn Ngọc, để cho nàng nghĩ biện pháp ngăn cản. Thật không nghĩ Ôn Ngọc sẽ dùng loại thủ đoạn này, phế đi kinh mạch, triệt để biến thành người bình thường? Đối với đạo Ôn Dương chấp nhất tại võ mà nói, cái này so với giết hắn đều khó chịu.
- Không, không có khả năng, Ôn Ngọc không có khả năng làm loại chuyện này.
Ôn Cảnh Hạo dùng sức lắc đầu.
Chu Thanh Thanh yếu ớt than nhẹ, liền biết chuyện có nguyên nhân, Ôn gia a Ôn gia, các ngươi là muốn tự mình mai táng bản thân a, một chuyện đơn giản như vậy lại nhất định muốn khiến cho phức tạp, bi tình như vậy. Nhưng, Lục Nghiêu lại phẫn nộ thế nào, cũng không nên giết hại đệ tử nội điện Tru Thiên điện, đây là thu họa cho mình, cũng là thu họa cho Ôn gia.
- Ta sẽ ở lại Bích Ba đảo, lúc nào Tru Thiên điện đến, lúc đó ta phụng bồi.
Tần Mệnh rút về linh lực từ trong thân thể Ôn Dương, đứng dậy rời khỏi.
Lãnh Lập Bình vô ý thức muốn thò tay ngăn trở, nhưng tay lại ngừng ở giữa không trung, hắn than nhẹ một tiếng, dùng thanh âm bản thân cũng nghe không được nói:
- Bảo trọng.
- Lục Nghiêu...
Ôn Dương giãy dụa muốn đuổi kịp, nhưng lại bành một cái ngã trên mặt đất.
- Ở lại đi, ta sẽ đem lực chú ý của Tru Thiên điện dời khỏi ngươi cùng Ôn gia đi chỗ khác.
Tần Mệnh rời khỏi đình viện.
Chu Thanh Thanh hé mở đôi môi đỏ mọng, muốn mời Tần Mệnh đến Tinh Tượng các tị nạn, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không có nói ra.
Kiều Vũ Hi trốn ở trong nhà của nàng an ổn nửa tháng, sợ hãi trong lòng cũng chầm chậm tản ra, mặc dù ngẫu nhiên còn có thể nằm ác mộng, nhưng nghĩ đến Triệu Tử Hùng sẽ giúp nàng báo thù, sẽ hung hăng mà dạy dỗ Lục Nghiêu, trong nội tâm nàng cũng thoáng an tâm. Mấy ngày hôm trước nàng nhờ nha hoàn về Kiều gia hỏi, vì cái gì còn chưa động thủ, lấy được câu trả lời là vẫn còn điều tra, thuận tiện chờ cơ hội.
Từ sau khi Lục Nghiêu mang theo Ôn Dương đi ra ngoài tu luyện, liền không còn có tin tức, muốn đến trong núi rừng mênh mông tìm đến bọn hắn, cần vận dụng rất nhiều đoàn thể kẻ săn giết, Triệu Tử Hùng không muốn tại thời điểm thời cơ còn không có thành thục đã đánh rắn động cỏ.
Kiều Vũ Hi tin tưởng Triệu Tử Hùng, nếu Triệu Tử Hùng đã làm bảo đảm, sẽ nên làm được, còn có thể sẽ làm đến nàng thoả mãn.
Nàng mấy ngày nay ngẫu nhiên sẽ nghĩ, có phải Lục Nghiêu dùng tà thuật gì đối với Ôn Dương, cưỡng ép tăng lên cảnh giới hay không, bằng không thì Ôn Dương làm sao lại đột nhiên mà tiến vào tứ trọng thiên? Nàng mặc dù rất ngóng trông Ôn Dương có thể trở thành tứ trọng thiên, tiến vào Tru Thiên điện, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là phương thức như vậy, nhất là cùng một chỗ với ác ma Lục Nghiêu kia.
Kiều Vũ Hi từ trong ngăn kéo lấy ra một tiểu nhân, bên trên dán lấy hai chữ —— Lục Nghiêu!
Kiều Vũ Hi cười lạnh, cầm mấy ngân châm, từng châm một từng đâm vào trên đầu tiểu nhân, trong lòng nguyền rủa hắn.
- Lại để cho ngươi hung hăng càn quấy, lại để cho ngươi đắc chí, chờ ngươi bị Triệu Tử Hùng bóp lấy cổ quỳ ở trước mặt ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến vài tiếng ồn ào, Kiều Vũ Hi tức giận quát tháo:
- Ta nói bao nhiêu lần, yên tĩnh, yên tĩnh! Tiện tỳ nào đang ồn ào, kéo qua đến cho ta...
Bành, một tiếng nổ lớn, cửa phòng bị một cước đạp văng, ván cửa nện vào gian phòng, đụng nát lấy bàn gỗ cùng đồ uống trà. Kiều Vũ Hi sợ hãi kêu to đứng lên, đang muốn tức giận, nhưng sau khi thấy rõ người tới, sắc mặt lập tức trắng bệch:
- Lục... Lục Nghiêu?