Chương 1586: Phân rõ giới hạn (2)
- Kiều cô nương, đợi lâu a.
Tần Mệnh đón lấy Kiều Vũ Hi đi tới.
- Đừng tới đây!
Kiều Vũ Hi như gặp quỷ thét lên, lảo đảo té ngã, liền lăn lẫn bò bổ nhào vào góc tường, dùng sức cuộn mình, mặt không còn chút máu, cảm giác sợ hãi đã làm nhạt tại thời khắc này trở nên đặc biệt mãnh liệt hung mãnh, không có đợi Tần Mệnh đi tới, nàng đã hét ầm lên như nổi điên.
Bọn nha hoàn vội vàng chạy vào, đều bị bộ dạng của Kiều Vũ Hi làm cho sợ hãi.
Tần Mệnh không để ý Kiều Vũ Hi giãy dụa phản kháng, một tay nắm ở cổ của nàng, kề sát lên tường giơ đến giữa không trung:
- Còn nhớ rõ ta không? Chuyện đêm đó, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nếu như những người khác biết rõ...
- Không muốn... Không muốn... Van cầu ngươi...
Toàn thân Kiều Vũ Hi run rẩy như là bị điện giật như, nửa tháng, không nghĩ tới Lục Nghiêu lại đột nhiên cứ như vậy đến đây.
- Ta là nữ tử của Ôn Dương, Ôn Dương đã cứu ngươi, van cầu ngươi... Tha cho ta...
- Nếu không phải cái tầng quan hệ này, ngươi sẽ chết thảm hại hơn.
Lòng bàn tay Tần Mệnh xông ra oán niệm đậm đặc, hung hăng mà chui vào đầu Kiều Vũ Hi.
- A!!
Kiều Vũ Hi toàn thân loạn chiến, hai mắt trừng trừng, thê lương thét lên, hai tay đều trở nên cứng ngắc, gắt gao úp tại trên tường, thừa nhận lấy sợ hãi khiến người ta thống khổ.
- Một cơ hội cuối cùng, đối xử tử tế với Ôn Dương, bằng không thì... thời điểm Ôn gia Kiều gia lần nữa tìm đến ngươi, nói không chừng liền ở hoa lâu nào đó ngoài ngàn dặm!
Oán niệm trong tay Tần Mệnh không ngừng liên tục dũng mãnh tràn vào đầu Kiều Vũ Hi, điên cuồng mà xâm nhập lấy.
- Cô... Cô...
Trong cổ họng Kiều Vũ Hi phát ra thanh âm mất tự nhiên, hốc mắt đều lan đầy tơ máu, vẻ mặt thống khổ đều trở nên dữ tợn.
- Kiều cô nương, tự giải quyết cho tốt.
Tần Mệnh buông ra Kiều Vũ Hi, Kiều Vũ Hi như là bãi bùn nhão ngã ngồi dưới đất.
- Đến, lặp lại một lần!
- Ta... Ta...
Kiều Vũ Hi run rẩy ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười gần ngay trước mắt.
- Không có nghe rõ ràng? Lại tới một lần.
Tần Mệnh nắm ở cổ Kiều Vũ Hi, muốn giơ lên giữa không trung.
- A! Nhớ kỹ nhớ kỹ!
Kiều Vũ Hi thê lương thét lên, điên cuồng giãy dụa.
- Đối xử tử tế Ôn Dương! Ta sẽ đối xử tử tế Ôn Dương! Ta cũng không dám nữa, ta sanh con cho hắn, ta đối đãi với hắn thật tốt!
- Thật lòng hay sao?
- Thật lòng! Tha cho ta đi, ta cũng không dám nữa.
Kiều Vũ Hi đều chảy nước mắt xuống đây, thân thể không thể khống chế mà run rẩy, nàng tùy ý bị Tần Mệnh bóp lấy, ngay cả dũng khí đẩy hai tay của hắn ra đều không có.
- Rất tốt! Hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt có thể có hoàn cảnh tốt đẹp.
Tần Mệnh buông lỏng Kiều Vũ Hi ra, trong ánh mắt hoảng sợ hoàn dại ra của bọn nha bước rời khỏi.
Cho đến khi Tần Mệnh rời phòng, Kiều Vũ Hi đột nhiên nổi điên như mà thét lên, trừng mắt vung chân, hất tay, phát điên.
- Kiều cô nương?
Tần Mệnh đột nhiên trở về.
Tiếng Kiều Vũ Hi thét chói tai im bặt mà dừng, dùng sức ngậm miệng, hoảng sợ nhìn nam tử đứng tại cửa ra vào, tâm đều giống như rúc vào cùng một chỗ.
- Ngươi thật giống như có nỗi buồn?
Kiều Vũ Hi dùng sức lắc đầu.
- Ta có thể đi?
Tần Mệnh híp mắt, chỉ chỉ bên ngoài.
Kiều Vũ Hi che miệng, dùng sức gật đầu.
Bích Ba đảo không đến chạng vạng tối liền lâm vào trong oanh động thật lâu chưa từng có, đệ tử nội điện Tru Thiên điện lại bị tàn nhẫn giết hại tại Khanh Nguyên lâu! Người chết lại còn là thân đệ đệ tâm phúc ‘Thiên tử’ Diêu Văn Vũ của Tru Thiên điện!
Về nguyên do rất nhanh đã truyền khắp Bích Ba đảo, nhị tiểu thư Ôn gia Ôn Ngọc mang Lạc Thịnh trở lại nhận thân, lại bị một Thánh Võ Ôn gia giết trước mặt mọi người tại trên yến hội, Thánh Võ kia còn trọng thương Ôn Ngọc, mà Thánh Võ đó lại là người được tam công tử Ôn gia Ôn Dương tại hơn một tháng trước vừa cứu trở về. Nhưng tại sao hắn phải giết Lạc Thịnh phế Ôn Ngọc, nghe nói ngay cả người của Ôn gia cũng không biết.
Một buổi chiều ngắn ngủi, Ôn gia thành gia tộc bi tình nhất Bích Ba đảo, vốn xếp đặt buổi tiệc là vì khoe khoang, kết quả lại gây thành loại thảm án này. Đến tương lai đội điều tra của Tru Thiên điện hàng lâm, Ôn gia khó trốn tội trạng, thế tất sẽ nhận đến liên quan. Không tới, rất nhiều gia tộc có liên hệ cùng Ôn gia đã bắt đầu cân nhắc lấy làm sao phân rõ giới hạn.
Lực ảnh hưởng của Tru Thiên điện tại cả phiến phía đông Cổ Hải đều là không gì sánh kịp, ngay cả những Yêu tộc cường hoành kia cũng không dám khiêu khích Tru Thiên điện, thế lực bá chủ khắp nơi cũng chỉ sẽ kính sợ, không dám phật ý. Bích Ba đảo mặc dù là một hòn đảo khổng lồ, nhưng đối mặt với Tru Thiên điện cao cao tại thượng, bọn hắn nhỏ bé tựa như cát đá, chỉ cần Tru Thiên điện biểu lộ ra một cái thái độ, đều không cần Tru Thiên điện tự thân động thủ, thì sẽ có thế lực như ác lang nhào đầu về phía trước, đem Bích Ba đảo xé thành mảnh nhỏ.
Rất nhiều người tự nhiên mà nghĩ đến Tinh Tượng các, hi vọng Tinh Tượng các có thể ra mặt điều tiết. Nhưng Tinh Tượng các cũng không liên lụy đến loại chuyện này, càng không khả năng đối ứng lên với cự vật to lớn như Tru Thiên điện.
Bầu không khí trên Bích Ba đảo bắt đầu trở nên căng thẳng, người chủ trì rất nhiều thế lực đều suốt đêm rời khỏi, dùng danh nghĩa khác nhau trốn đến trên đảo khác, cũng có chút người chủ trì âm thầm xâu chuỗi, cân nhắc đối phó chuyện này như thế nào. Mặc dù chỉ là chết một đệ tử, nhưng đối với bọn hắn mà nói, đây tuyệt đối là đại sự, làm không tốt liền dẫn phát một hồi gió bão.