Cuối cùng hào quang vạn trượng, đem tầng mây cuối tầm mắt đều nhuộm thành màu lửa hồng, hình như là Triệu Tử Hùng tự thân ra tay, lúc này mới khiến Kiều gia thở ra hơi, cái này nên không có việc gì.
- Đến!
Gia chủ Kiều gia Kiều Quảng Thành theo thói quen vuốt vuốt chòm râu nhỏ, mỉm cười gật đầu. Cuối tầm mắt, đang có đạo cường quang băng qua trời cao, xông lại phía bọn hắn nơi này, tốc độ thật nhanh.
- Vẫn là Triệu Tử Hùng làm việc dứt khoát, bắn hạ liền trực tiếp mang qua đến.
Kiều gia chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Triệu Tử Hùng, khó được Triệu Tử Hùng tự thân xử lý một chuyện, bọn hắn phải cảm tạ thật tốt.
Cường quang giá lâm, trực tiếp lao đến trên không trang viên Kiều gia, thánh uy mênh mông cuồn cuộn như là mảnh hồ nước cực lớn toàn bộ đánh xuống dưới, cả tòa sơn trang đều run rẩy, tuyệt đại đa số người trở tay không kịp, chật vật quỳ trên mặt đất.
Toàn thân Tần Mệnh lôi quang tán loạn, ngửa mặt lên trời kêu gào, âm động vòm trời, tóc dài nhảy múa cuồng loạn, lôi uy mênh mông cuồn cuộn, dẫn động thiên thế. Mây đen cuồn cuộn, từ mê man biến thành màu đen như mực, giống như là thủy triều bành trướng, trong thời gian rất ngắn bao phủ sơn trang, bên trong mây đen là sấm sét vang dội, cường quang chói mắt, không ngừng có thiểm điện xé rách tầng mây bắn tung toé đi ra.
Tần Mệnh đứng ngạo nghễ dưới lôi vân, trong cơ thể Lôi Thiềm kêu ‘ộp ộp’, bên ngoài cơ thể thánh uy ngập trời, cùng mây đen trên không trung hình thành cộng minh, mây đen càng ngày càng dầy, sấm sét bên trong cũng càng ngày càng nhiều, như là có thêm nghìn vạn lôi xà đang thức tỉnh, uy áp đáng sợ bao phủ sơn trang, cuồng phong gào thét, thổi bay lấy rừng cây rậm rạp, xoáy lên đá lớn đá nhỏ bay loạn.
- Đó là Lục Nghiêu?
- Làm sao hắn lại tới nơi này.
Sắc mặt đám người chủ trì Kiều gia khó coi không gì sánh được, mây đen bao phủ tại đỉnh đầu, gió lớn gào thét rung động, thổi trúng bọn hắn đứng cũng không vững.
- Người Kiều gia, thỉnh giáo các ngươi một vấn đề.
Tần Mệnh đứng tại đỉnh đầu bọn hắn, giọng điệu u mịch, lộ ra sát ý. Hắn tiện tay chém ra hơn mười đạo sấm sét, mỗi đầu đều to như cái cối xay, quét ngang bốn phương tám hướng, chém nát nghĩ trên trăm vị thị vệ muốn tới gần.
Phất tay, trăm người bỏ mạng, máu nhuộm mặt đất, để cho đám người chủ trì của Kiều gia tụ ở phía trước can đảm muốn nứt, suýt chút nữa xụi lơ trên mặt đất, mùi máu tươi đậm đặc theo gió lớn cuốn tới, để cho ngực bụng bọn hắn quay cuồng, gần như muốn nôn ra.
Tần Mệnh lớn tiếng quát chói tai:
- Ta và các ngươi không oán lại không thù, vì cái gì đi chọc ta?
- Lục công tử, hiểu lầm, hiểu lầm a.
Một vị nam tử Kiều gia lớn tiếng la lên, kết quả một đạo thiên lôi rơi xuống, từ đầu đến chân đánh thành mảnh vỡ, huyết nhục bắn tung tóe, phun ra xung quanh rất nhiều người dính đầy một thân, bọn hắn sửng sốt một lát, kinh hồn thét lên, liền lăn lẫn bò muốn chạy trốn.
Rầm rầm rầm, ba tiếng nổ lớn, ba người chạy nhanh nhất toàn bộ đuổi giết, bọn hắn sợ tới mức trực tiếp co quắp trên mặt đất.
- Lục Nghiêu, ngươi... Ngươi dám giết người Kiều gia chúng ta, ngươi...
Thanh âm gia chủ Kiều gia Kiều Quảng Thành đều run lên, phong độ cùng trầm ổn bình thường đều bị vài tiếng sấm bắn cho không còn sót lại chút gì, hắn còn chưa từng gặp phải qua người như vậy, không đợi nói chuyện liền giết nhiều người như thế.
- Có phải muốn bắt ta hiến cho Tru Thiên điện hay không? Bàn tính đánh cho rất vang, đáng tiếc, các ngươi trêu chọc sai người!
Khi Tần Mệnh đang nói chuyện, Triệu Tử Hùng cùng hai đại Thánh Võ cường thế đuổi tới, thánh uy thịnh nộ như là sóng thần lao nhanh cuốn tới, cả phiến sơn trang bị đâm cho lắc lư, mây đen trên không trung đều bị liên lụy, quay cuồng dữ dội, dày đặc sấm sét suýt chút nữa muốn rơi xuống dưới.
- Lui!
Tần Mệnh quát chói tai, âm động núi rừng, chấn đến vô số người cổ đều co rụt lại.
- Lục Nghiêu, đừng làm chuyện điên rồ!
Triệu Tử Hùng đứng ở ngoài trăm trượng, nhìn thi hài đầy đất phía trước sơn trang, vừa sợ vừa giận, thân thể già nua một hồi run run. Ngươi giết Lạc Thịnh, chọc giận chính là Tru Thiên điện, nếu như dám đồ sát người Kiều gia, chọc giận là cả Bích Ba đảo, nếu như phạm vào nhiều người tức giận, ngươi có thể tưởng tượng kết quả của ngươi.
- Ngươi nhìn hình dáng này của ta như sợ phiền phức hay sao? Lui... cho ta!
Tần Mệnh quát lớn, mây đen trên không trung lập tức bạo hưởng, lôi triều cuồn cuộn, âm động quần sơn, lượng lớn sấm sét phía sau tiếp trước tán loạn ra phía ngoài, một khi tập thể rơi xuống, cả phiến sơn trang đều muốn san thành bình địa, tất cả mọi người trong đây chạy trời không khỏi nắng.
- Triệu huynh, rút lui!
Hai vị Thánh Võ nghiêm túc nhắc nhở lấy Triệu Tử Hùng, cái tên Lục Nghiêu này chính là tên điên, cái gì cũng dám làm, ngay cả Kiều Thiên Liệt cùng Kiều Bác Nam nói giết liền giết, hắn vẫn còn tiếc cái mảnh sơn trang này?
- Ngươi tốt nhất rõ ràng chính ngươi đang làm cái gì.
Triệu Tử Hùng hận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn là một hồi hành động săn giết rất đơn giản rất dễ dàng, vậy mà càng náo càng hỏng bét, hỏng bét đến tình trạng hoàn toàn mất khống chế, là ta thất sách? Hay là đầu dã thú này quá hung tàn!
- Lui về phía sau, ba trăm thước!
Tần Mệnh nắm chặt tay, giơ hướng không trung, khống chế lấy lôi vân bạo động, hai mắt hắn phát đỏ, bên trong như là có sấm sét chân thật đang lóe lên.
Triệu Tử Hùng bất đắc dĩ, không thể không mang theo hai Thánh Võ lui về phía sau ba trăm thước, kéo ra khoảng cách cùng trang viên.