Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1606 - Chương 1606 - Thiện Ác Rõ Ràng

Chương 1606 - Thiện ác rõ ràng
Chương 1606 - Thiện ác rõ ràng

- Triệu huynh, không được a, không được bỏ chúng ta.

Kiều Quảng Thành cùng đám người Kiều gia đã bị dọa phá mật, vừa thấy Triệu Tử Hùng đều muốn rút đi, bọn hắn lập tức luống cuống.

- Không nên lộn xộn, nghe hắn nói.

Triệu Tử Hùng nhắc nhở bọn hắn.

Nghe lời? Chúng ta nghe được nói nhảm! Hỗn đản này đã điên!

Kiều Quảng Thành bối rối nhìn quanh:

- Kiều Thiên Liệt đâu? Kiều Bác Nam đâu? Nhanh tới cứu chúng ta a!

- Bọn hắn... Chết...

Sắc mặt Triệu Tử Hùng khó coi.

- Cái gì?

Trong trang viên Kiều gia rất nhiều người kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn phía Triệu Tử Hùng, chết? Ai chết! Làm sao có thể chết! Nhìn lại, bọn hắn không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Lục Nghiêu, hắn... Giết?

Bọn người trưởng lão thủ hộ của Tinh Tượng các từ bốn phương tám hướng đuổi qua đến, xem xét Lục Nghiêu lại tại Kiều gia trang viên đẩy ra trận thế, trong lòng ai thán, náo lớn, thật sự náo lớn!

Ngay cả người của Ôn gia đều do Lãnh Lập Bình thủ hộ, gia nhập đám người xao động, đuổi đến nơi này. Nghe nói Lục Nghiêu vậy mà giết Kiều gia hai vị Thánh Võ, trong lòng bọn hắn rung động gần như đến tình trạng sụp đổ, trời xanh a, Ôn Dương đến cùng mang về đến quái vật gì.

Người ở phía ngoài đều đang kinh hoảng thật sâu, xao động thật sâu, cũng đang nghị luận lai lịch của Lục Nghiêu, sợ hãi trước sự quyết đoán đến thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.

Ôn Dương cũng bị sợ hãi, đây chính là Lục Nghiêu? Đây chính là Lục Nghiêu thoát khỏi phong ấn? Cùng với khi trước hắn biết hoàn toàn tưởng như hai người! Hắn thất thần nhìn qua nam tử đứng ngạo nghễ trên không trung, ta đến cùng đã mang đến người gì đây, đi theo hắn, là phúc hay là họa?

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Triệu Tử Hùng chất vấn Tần Mệnh, cũng đang suy tư phương pháp phá cục.

- Lời này hẳn là ta hỏi ngươi, là ngươi muốn làm gì! Người không phạm ta ta không phạm người, các ngươi đều muốn bắt ta, nếu như ta không làm chút tỏ vẻ, xứng đáng với các ngươi sao?

- Đừng vội ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi vô cớ tập kích Kiều Thiên Liệt, Kiều Bác Nam xả thân cứu người, cũng bị giết hại.

Tần Mệnh xùy tiếng:

- Tất cả mọi người đều là người thông minh, đừng nói là ngu ngốc như vậy, để cho người khác chê cười!

- Lục Nghiêu, ngươi muốn cái gì? Ngươi cứ mở miệng, Kiều gia có tuyệt đối không giữ lại, có bao nhiêu cho bao nhiêu.

Kiều Quảng Thành tâm can đều nứt, Kiều Thiên Liệt cùng Kiều Bác Nam đều chết hết? Kiều gia trước sau có duy nhất hai vị Thánh Võ a, bọn hắn gần như là căn bản giúp Kiều gia dừng chân Bích Ba đảo. Hỗn đản Triệu Tử Hùng làm ăn cái gì không biết, có hắn tọa trấn, làm sao Kiều Thiên Liệt cùng Kiều Bác Nam lại chết? Đều là Triệu Tử Hùng ra chủ ý cùi bắp, Kiều gia bị hắn hại thảm.

Ôn Dương trong lòng không đành lòng:

- Lục Nghiêu, tha cho bọn hắn đi, bọn hắn chỉ là... Một lúc hồ đồ.

- Làm sao, không đành lòng?

- Bọn hắn... Bọn hắn...

Ôn Dương đối với Kiều gia không có tình cảm, thậm chí có chút ít hận ý, nhưng hắn quả thực không đành lòng trơ mắt nhìn Kiều gia bị tàn sát.

- Đáng sao?

- Không phải có đáng hay không, là...

Ôn Dương tâm tình phức tạp.

- Có người cảm kích qua ngươi lương thiện sao? Bọn hắn chỉ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước!

Tần Mệnh đạp ở trên không, thanh âm lạnh lùng lộ ra nghiêm khắc:

- Ta dạy cho ngươi cái đạo lý đầu tiên, đối đãi với kẻ địch, tuyệt đối không thể thương cảm! Thời điểm ngươi buông ra thanh đao đã gác ở trên cổ kẻ địch, chính là đào tốt phần mộ cho mình! Một khi có cơ hội, bọn hắn sẽ dùng phương thức tàn nhẫn gấp mười lần trả về ngươi, thậm chí người liên quan thân nhất yêu nhất của ngươi. Nếu như bây giờ là ta và ngươi bị tóm, Kiều gia sẽ có thương cảm sao? Bọn hắn sẽ trắng trợn ăn mừng, uống rượu ăn thịt, chờ đợi dùng đầu của chúng ta tranh công vói Tru Thiên điện! Đợi rơi xuống trong tay Tru Thiên điện, bọn hắn cao cao tại thượng sẽ như nghiền chết con kiến đem chúng ta tru sát, đến cuối cùng cũng sẽ không có mảy may thương cảm. Ôn Dương, thiện lương là kết thân với bằng hữu, người cần dùng thiện lương, mà không phải đối với sài lang dã thú!

Ôn Dương á khẩu không trả lời được, nhưng lại vẫn há to miệng, còn muốn tranh lấy cái gì.

- Là thiện tức thì thiện, là ác tức thì ác! Vì thân nhân, vì bằng hữu, vì ân nghĩa, xông pha khói lửa, dâng ra sinh mệnh sẽ không tiếc, đối với kẻ địch, đối với kẻ thù, đối với người cần phải giết đi, dù cho là biến thành đồ tể thì như thế nào. Ngươi tự nhận thiện lương, ngươi làm được phía trước sao? Ngươi muốn cường đại, ngươi làm được đằng sau sao? Thứ cho ta nói thẳng, ngươi... Làm không được! Tần Mệnh nghiêm khắc chói tai một câu, rốt cục cũng để cho Ôn Dương cúi đầu.

- Lục Nghiêu, Kiều gia là có sai, nhưng lại không đến mức bị tàn sát. Có thể đều thối lui một bước không, ngươi từ bỏ Kiều gia, Tinh Tượng các ta bảo vệ ngươi an toàn rời khỏi Bích Ba đảo.

Nhiếp Thiên Hiểu không thể không ra mặt, hắn hiểu rõ chuyện đã xảy ra, là Kiều gia không đúng, là Kiều gia làm ác trước, lại không nghĩ rằng Lục Nghiêu phản kích quyết đoán mà lăng lệ ác liệt như thế, càng không có nghĩ tới Lục Nghiêu cường đại đến loại tình trạng này, ngay cả hai vị Thánh Võ Kiều gia đều bị tru sát. Chu Thanh Thanh kiên trì đúng, phải mau chóng để cho Lục Nghiêu rời khỏi, nếu không cục diện sẽ càng ngày càng khó khống chế.

Người này, khác với những người bọn họ từng gặp qua!

- Ân oán của ta, ta tự mình giải quyết, không cần bất luận kẻ nào nhúng tay.

Tần Mệnh từ trên cao rơi xuống, đứng ở chính giữa người Kiều gia.

Bình Luận (0)
Comment