Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1613 - Chương 1613 - Một Khắc Bạo Tẩu (2)

Chương 1613 - Một khắc bạo tẩu (2)
Chương 1613 - Một khắc bạo tẩu (2)

Tần Mệnh từ trên trời giáng xuống, một cước đạp tại đỉnh ngọn núi kia, như là một kích của người khổng lồ, uy lực tuyệt luân, cả ngọn núi cao bắt đầu từ đỉnh núi nứt vỡ khe hở, nhanh chóng lan tràn các nơi trên thân núi, ngay sau đó mà một tiếng nổ lớn ầm ầm, toàn diện sụp đổ, sống sờ sờ mai táng Đào Khôn bên trong.

Đột nhiên ngoài ý muốn, từ phát sinh đến chấm dứt chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi, tam đại Thánh Võ Tru Thiên điện chịu khổ trọng thương. Liên tiếp đột kích để cho người ta hoa mắt, lại rung động lòng người.

Hai vị Thánh Võ bị Bạo Vũ Cuồng Lôi đánh bay chật vật rơi xuống núi cao xa xa, hai người toàn thân là máu, vô cùng thê thảm, yết hầu một người trong đó bị Thanh Lôi đánh cho huyết nhục mơ hồ, xì xì trào máu, đang bị hắn dùng lực ôm lấy. Hai người sắc mặt tái nhợt, kinh hãi gần chết, quá đột nhiên, mẫu thân nó quá điên dại, bọn hắn đến bây giờ đều còn có chút ngu, không có làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thương thế cùng đau nhức kịch liệt toàn thân để cho bọn hắn phát cuồng lại hoảng sợ.

- A!!

Đào Khôn nứt vỡ đá vụn, vọt ra, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, lung lay sắp đổ, suýt chút nữa từ trên cao ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục rách rưới của hắn, như là một huyết nhân. Hình dạng của hắn so với hai người kia không tốt bao nhiêu, nhất là mặt nhận đến trọng kích, nghiêm trọng hủy dung nhan, nhìn thấy mà giật mình.

Triệu Tử Hùng mạo hiểm cứu được sơn trang một khắc này liền ý thức được muốn hỏng, Lục Nghiêu là giương đông kích tây, chuẩn bị chạy trốn. Nhưng, khi hắn xoay đầu lại, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh liên tiếp hít thở. Giương đông kích tây là không sai, nhưng Lục Nghiêu không phải chạy trốn, mà là bật ngược! Đang tại trước mặt với vạn người Bích Ba đảo, tập kích ba vị Thánh Võ Tru Thiên điện, trong đó còn có vị trưởng lão ngoại điện.

Dù là mọi người đã kiến thức đến Lục Nghiêu điên cuồng, cũng bị trận bật ngược này làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Nhiếp Thiên Hiểu đều miệng đắng lưỡi khô, bị Lục Nghiêu hung hăng chọt một cái. Hắn vậy mà... Vậy mà tập kích đội điều tra của Tru Thiên điện? Cái này là hung tàn bực nào, hạng phát rồ gì! Chán sống cũng không đến mức tìm đường chết như thế này a.

Người Ôn gia vốn là giấu ở nơi hẻo lánh, vụng trộm quan sát cục diện phát triển, yên lặng mong mỏi Tru Thiên điện bắn hạ Lục Nghiêu liền đi, không để ý tới Ôn gia, thật không nghĩ đến nghìn trông mong vạn trông mong lại trông tới một bộ bật ngược kinh hồn. Gia chủ Ôn gia Ôn Cảnh Hạo bành một cái ngồi dưới đất, hồng hộc thở hổn hển, đại não như đã chết lặng.

Kiều Vũ Hi xen lẫn trong đội ngũ Kiều gia, thẳng tuốt cầu nguyện Lục Nghiêu bị bắt đi, kết quả vậy mà chờ đến một màn kinh hãi như vậy, hai mắt nàng khẽ đảo, choáng luôn.

Tần Mệnh thoáng điều chỉnh hô hấp, liên tiếp tập kích đều là không gián đoạn phóng thích võ pháp, đối với thân thể vừa mới đột phá của hắn mà nói là phụ tải không nhỏ. Tuy nhiên, mục đích đã đạt được! Triệt để chọc giận đội điều tra của Tru Thiên điện, tương đương đem lực chú ý từ Ôn gia chuyển dời đến trên người hắn, hiện tại cần phải rút khỏi Bích Ba đảo.

- Sinh tử của ta do ta định đoạt, các ngươi còn chưa đủ tư cách.

Âm thanh Tần Mệnh lạnh như băng đối với ba vị Thánh Võ Tru Thiên điện không thể nghi ngờ là nhục nhã cực lớn, cao ngạo mà đến, bi thảm bị thua, quả thực có hại cho hình tượng cao cao tại thượng của Tru Thiên điện.

- A!!

Đào Khôn không khống chế được cảm xúc, gào thét phẫn nộ.

Làm sao hắn dám? Làm sao hắn dám! Đáng giận, đây là đang muốn Tru Thiên điện tuyên chiến, không thể tha thứ!

- Giết, giết hắn cho ta.

Hai vị Thánh Võ Tru Thiên điện phẫn nộ ngút trời, đang muốn xông qua, nhưng lại giật mình tỉnh giấc, đều đứng ở giữa không trung, người này quá hung tàn, căn bản không có cách nào nắm trong tay Tru Thiên điện, hai nhất trọng thiên trọng thương chúng ta tiến lên, chẳng phải là ngu ngốc chịu chết?

- Trở về nói cho Diêu Văn Vũ, người hắn tìm... đã đến! Muốn đầu của ta, tự mình đến lấy!

Tần Mệnh lưu lại câu nói, quay người thoát đi, như là đạo lôi quang xẹt qua trời cao, tốc độ nhanh kinh người, xông về hải vực. Cùng hắn hao hết tâm tư liên hệ Xích Phượng Luyện vực, chi bằng ở chỗ này náo ra nhiễu loạn, đến lúc đó tự nhiên sẽ có Vương Hầu, hoặc là liên minh Tinh Diệu đến liên hệ.

Tru Thiên điện, Diêu Văn Vũ, ta đã đến, chúng ta náo nhiệt đi.

Ba người Đào Khôn đang tại phẫn nộ khuôn mặt có chút động, hắn có thù oán cùng ‘Thiên tử’ Diêu Văn Vũ? Nghe giọng nói kia, là người Diêu Văn Vũ tự thân truy sát. Bọn hắn chịu đựng lấy đau nhức kịch liệt, cau mày, đó là bố cục? Giết Lạc Thịnh là lời dẫn, ngồi đợi đội ngũ điều tra đến nơi là thị uy, mục tiêu của hắn là Diêu Văn Vũ?

Mồ hôi lạnh trên mặt Triệu Tử Hùng rơi xuống đến, Lục Nghiêu không phải tán tu bình thường? Vậy hắn rốt cuộc là ai! Đào Khôn âm lãnh quét ánh mắt tới, để cho toàn thân hắn không rét mà run.

- Hắn tên là gì?

Thanh âm Đào Khôn trầm thấp khàn khàn, như là từ trong khe băng nặn đi ra.

- Hắn nói... Hắn tên Lục Nghiêu, có phải tên thật hay không cũng không biết.

Bình Luận (0)
Comment