Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1614 - Chương 1614 - Quãng Đời Còn Lại (1)

Chương 1614 - Quãng đời còn lại (1)
Chương 1614 - Quãng đời còn lại (1)

Triệu Tử Hùng đầu đầy mồ hôi lạnh, lúc ấy điều tra nửa tháng đều không có điều tra ra chút gì, đoán hắn không phải tiểu bối vô danh liền là đến từ hải vực khác, nhưng bây giờ ngẫm lại, còn có loại khả năng, dùng tên giả!

- Từ hôm nay trở đi cùng ở bên cạnh ta, cho đến khi bắt được Lục Nghiêu. Chuyện này, ngươi thoát không khỏi liên quan.

Triệu Tử Hùng không thể không nghe theo, nếu không Đào Khôn sẽ đem toàn bộ tội danh đều đẩy đến trên người hắn, để cho hắn chịu không nổi.

- Đào trưởng lão ngài yên tâm, ta nhất định tự tay bắt lấy Lục Nghiêu.

- Còn hai ngươi nữa.

Ánh mắt Đào Khôn âm lãnh tập trung hai vị Thánh Võ khác của Kiều gia.

- Chuyện này do Kiều gia các ngươi mà lên, không muốn bị diệt, liền cùng ta hành động. Sau đó, ta cho ngươi mời một công.

- Vâng.

Hai vị Thánh Võ nhị trọng thiên kiên trì gật đầu.

- Vương Hào, Liêu Vân Sinh, các ngươi lập tức đi thông tri tất cả phân điện Tru Thiên điện, phát lệnh truy nã.

Đào Khôn an bài hai Thánh Võ trọng thương đi thông tri phần điện Tru Thiên điện, mang theo ba người Triệu Tử Hùng rời khỏi, đuổi bắt Tần Mệnh đào tẩu.

Cho đến khi bọn hắn đều rời khỏi, trong quần sơn lập tức vang lên tiếng nghị luận như mọc thành phiến, chuyện này quả nhiên không đơn giản như vậy, Lục Nghiêu lại là muốn tuyên chiến thiên tử Tru Thiên điện? Gan thật lớn a, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có ai dám công nhiên gọi chiến thiên tử Tru Thiên điện.

Bích Ba đảo hướng đông ngoài trăm dặm có tòa đảo nhỏ không bắt mắt, diện tích quá nhỏ, không có người ở, ngay cả chim thú đều không có, vừa đến trong đêm liền bị dìm ngập hơn phân nửa. Chu Thanh Thanh mang theo người của Tinh Tượng các suốt đêm đem Ôn Dương di chuyển đến nơi này, trốn ở trong rừng cây ngắm nhìn phương hướng Bích Ba đảo.

Hôm nay đội ngũ Tru Thiên điện không sai biệt lắm cần phải đến rồi, Lục Nghiêu sẽ đối phó như thế nào? Lại có thể ứng phó được sao? Đây chính là đội điều tra của Tru Thiên điện, nếu như nhất định phải xử tử Lục Nghiêu, hắn ngay cả cơ hội đánh trả đều không có.

Ôn Dương ngồi yên khó an, nôn nóng nhìn quanh, chờ đợi Lục Nghiêu có thể trở về đến, lại không có lòng tin đối với hắn. Ba chữ Tru Thiên điện như là một ngọn núi lớn đè trong lòng của hắn, ép tới không thở nổi.

Chu Thanh Thanh yên tĩnh bình thản, như u lan trong khe núi, ngoại trừ ngẫu nhiên nâng lên cặp mắt linh động trong suốt kia nhìn qua nhìn phương xa, thì nàng vẫn thẳng tuốt lặng yên mà cùng đợi. Nàng có loại dự cảm, Lục Nghiêu sẽ không dễ dàng đền tội, nếu đã lưu lại nhất định là có cái gì dựa vào, người có mệnh cách phức tạp nguy hiểm đến như vậy, há có thể chết ở Bích Ba đảo. Nhưng nàng thực sự không nghĩ ra Lục Nghiêu sẽ dùng phương thức gì phá cục, làm sao có thể đào tẩu trước mặt đội ngũ điều tra của Tru Thiên điện.

Một vị trưởng lão thủ hộ Tinh Tượng các chú ý Ôn Dương thật lâu, có mấy lời vốn không nên tới hỏi hắn, nhưng về sau vẫn là nhịn không được đã mở miệng:

- Ngươi là muốn đi theo Lục Nghiêu?

- Ta đã quyết định.

- Người như vậy, đáng giá?

- Trong lòng ngươi hắn là người thế nào?

- Tên điên! Ta tưởng tượng không ra tại sao Ôn Dương ngươi phải đi theo hắn.

Trưởng lão thủ hộ cùng Ôn gia đã có qua mấy lần quan hệ, coi như hiểu Ôn Dương chút ít, quật cường lại thiện lương, chấp nhất lại có tinh thần võ đạo, thiên phú kỳ thật cũng xem là tốt, bằng không thì cũng không có khả năng gập ghềnh đi đến bây giờ. Tổng thể mà nói, là người trung quy trung củ, tính cách hoàn toàn không phải một đường cùng loại người hung hãn như Lục Nghiêu.

Ôn Dương trầm mặc, vì cái gì? Bởi vì không muốn lại bình thường, bởi vì muốn vứt bỏ gánh nặng cõng quá lâu, bởi vì muốn chân chân chính chính sống một lần, bởi vì... Hắn quan tâm ta.

Biểu hiện của Lục Nghiêu mấy ngày nay sâu sắc vượt qua những gì Ôn Dương đoán trước, từ lúc bắt đầu cởi bỏ phong ấn, thật giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Như là đầu dã thú tránh thoát khỏi xiềng xích, lộ ra một mặt hung tàn, để cho trong tâm hắn lo lắng bất an không yên. Nhưng Lục Nghiêu tại sơn trang Kiều gia nghiêm khắc răn dạy, lại xúc động tâm hắn, cũng tựa hồ là để cho hắn nhìn thấy Lục Nghiêu càng chân thật.

Là thiện tức thì thiện, là ác tức thì ác, thiện ác là rõ ràng.

Người cần giết phải giết, người cần thiện phải thiện.

Tại thời điểm ngươi di chuyển thanh đao đã mắc đến trên cổ kẻ địch, chính là đào tốt cho mình phần mộ.

Vì thân bằng, giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, vì ân nghĩa, xông pha khói lửa, đối với kẻ địch, chém tận giết tuyệt!

Ngôn từ quát tháo kịch liệt đến bây giờ còn đang quanh quẩn bên tai Ôn Dương, thiện ác ‘Rõ ràng’ cực đoan như thế để cho Ôn Dương khó có thể chấp nhận, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống như thế chẳng phải càng đơn giản, rõ ràng hơn, khoái ý hơn, càng tiêu sái, người cần phải thiện thiện, người cần yêu phải yêu, báo cần phải báo, giết... Kẻ cần phải giết!

Trong lòng một cây xưng, xưng chính là tâm mình! Thì sợ gì vinh nhục, không để ý tới thế tục!

Từ trên đảo nôn nóng khiếp sợ, xen lẫn sợ hãi, đến bây giờ tỉnh táo hồi tưởng, một câu vang vọng rõ ràng nhất bên tai Ôn Dương là:

- Có người cảm kích qua ngươi thiện lương sao? Bọn hắn chỉ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước!

Bình Luận (0)
Comment