Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1628 - Chương 1628 - Lại Đến Một Ngoan Nhân (2)

Chương 1628 - Lại đến một ngoan nhân (2)
Chương 1628 - Lại đến một ngoan nhân (2)

Chiến nô mặc dù lặng im điệu thấp, thần thức lại cực kỳ nhanh nhẹn, chụp lấy Lạc Hàn quăng đi ra ngoài, lợi kiếm trong tay thương nhiên xuất kích, bổ về phía lôi triều. Hắn vội vàng không có đánh ra võ pháp cường thịnh cỡ nào, nhưng kiếm khí sắc bén lại chấn ra hơn mười đạo kiếm quang, đan vào thành tấm lưới lớn hung hãn.

Oanh, một tiếng bạo hưởng, Tần Mệnh dùng thân thể ngang nhiên phá mở kiếm quang chói mắt, xông về Lạc Hàn bị vung bay, một tay bóp lấy cổ, nổ bắn ra trời cao. Toàn bộ kiếm quang bổ vào trên người hắn, nhưng chỉ là lưu lại dấu vết, ngay cả miệng vết thương đều không có lưu lại.

Lạc Hàn mặc dù cường đại, nhưng dù sao cũng chỉ là Địa Võ cửu trọng thiên, đối mặt cới Thánh Võ nhị trọng thiên như Tần Mệnh tập kích, không hề có lực chống đỡ, hắn bị bóp lấy trong nháy mắt, lực lượng Hoàng Kim Huyết thôn phệ đã xuyên thấu qua lòng bàn tay, xâm nhập thân thể của hắn, cướp đoạt lấy khí tức sinh mệnh.

Lạc Hàn kêu thê lương thảm thiết, giãy dụa dữ dội, cũng tại giữa mấy hơi ngắn ngủi, bị mang lên mấy trăm thước trên không trung.

Trong biến cố điện quang hỏa thạch, để cho tất cả mọi người trở tay không kịp, ánh mắt mọi người vừa theo Thanh Lôi từ trên cao rơi hướng quần sơn, không đợi nhìn rõ ràng cái gì, lại liền bị tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn từ quần sơn nhìn phía không trung.

- Diêu Văn Vũ đâu? Đợi lâu như vậy, lại chờ tới kẻ như ngươi sao?

Tần Mệnh bóp lấy cổ Lạc Hàn, Hoàng Kim Huyết trắng trợn cắn nuốt lực lượng sinh mệnh của hắn, Lạc Hàn giãy dụa càng ngày càng vô lực, tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần suy yếu.

- Ngươi chính là Lục... Nghiêu...

Lạc Hàn phẫn nộ nhìn người trước mặt, hai tay tiếp tục gắt gao nắm lấy trên cổ tay, ý đồ tránh ra. Nhưng... đồng tử hắn bỗng nhiên co rụt lại, cái khuôn mặt này làm sao cảm giác rất quen thuộc, đột nhiên, toàn thân hắn giật mình, nghẹn ngào sợ hãi kêu to, nhưng thanh âm lại khàn khàn nghe không rõ ràng lắm:

- Tần Mệnh! Ngươi là Tần Mệnh!

Hắn đi theo Diêu Văn Vũ đi qua Thanh Loan di tích cổ, thấy tận mắt qua Tần Mệnh rất nhiều lần. Đây không phải là Tần Mệnh sao? Tên này chính là Tần Mệnh! Tại sao hắn lại ở chỗ này? Hắn thế nào lại là Lục Nghiêu! Hắn không phải đã chết rồi sao?

- Diêu Văn Vũ không phải đang tìm ta sao? Ta đều đã đến, hắn ở đâu?

- Tần Mệnh!

Lạc Hàn trợn tròn mắt, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng sinh mệnh lực lại nhanh chóng trôi đi, càng ngày càng suy yếu, mí mắt cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

Tần Mệnh đến, Thiên Vương Điện ở đâu? Tử Viêm Tộc ở đâu? Bọn hắn muốn làm gì! Viễn chinh Tru Thiên điện sao?

Trong núi rừng yên lặng trong chốc lát, ông ông tiếng sôi trào.

- Lục Nghiêu! Cái tên điên kia tại sao lại còn trở về?

- Tru Thiên điện càn quét khắp nơi, hắn lại giấu ở Bích Ba đảo?

- Chơi rất cao a, cũng dám đùa nghịch Tru Thiên điện!

- Điên, điên rồi, hắn thật sự là muốn tuyên chiến cùng Tru Thiên điện a.

Mọi người gần như không dám tin vào hai mắt của mình, cái tên ôn thần này vậy mà lại còn trở về!

Khuôn mặt các chủ Tinh Tượng các đều có chút động, khó có thể bảo trì đạo cốt tiên phong bình tĩnh trong hắn.

- Ngươi không phải nói hắn đã rời khỏi sao?

Chu Thanh Thanh kinh ngạc giương lên lông mày xinh đẹp:

- Hắn đã đi a!

- Vô liêm sỉ! Bích Ba đảo ta nợ hắn sao?

Tỉnh táo như Nhiếp Thiên Hiểu đều nghẹn ngào chửi tục.

- Rống!

Táng Hải Phạm Tinh Tích nổi giận, lân phiến màu xanh da trời toàn thân sáng loáng, tiền đồ xán lạn, nó dùng sức đong đưa thân thể, móng vuốt sắc bén kéo mặt đất, đá lớn văng tung tóe, điên cuồng hung hãn. Nó là Táng Hải Phạm Tinh Tích đời sau của một trong những thủ hộ thú kinh khủng nhất Tru Thiên điện kia, là có thêm huyết mạch cổ thú chân chính, cường đại không gì sánh được, thân phận cao quý.

Nhân loại nho nhỏ cũng dám trêu đùa hí lộng ta!

Táng Hải Phạm Tinh Tích phun ra cường quang ngập trời, ánh sáng màu lam giống như là muốn chìm ngập cái mảnh đất trời này, sóng dữ cuồn cuộn, phẫn nộ xông trời cao, muốn đem Tần Mệnh từ bầu trời oanh xuống đây.

Tần Mệnh bóp lấy Lạc Hàn hôn mê xiên qua tầng mây, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng mà...

Một ánh đao kinh người trống rỗng xuất hiện, kéo dài qua trời cao, chém liên tục năm đỉnh núi, đá loạn tung tóe, kiếm quang đen kịt như mực, như là lưỡi hái của tử thần, bổ vào trên cái đầu nâng cao của Táng Hải Phạm Tinh Tích, phốc phốc thanh âm, da thịt rạn nứt, máu tươi bắn tung tóe, lực lượng trùng kích cực lớn va chạm, đầu đột nhiên bay đi ra ngoài, đều liền mang theo thân thể hùng tráng liên tục di chuyển.

Táng Hải Phạm Tinh Tích còn không có ổn định thân thể, liên tục hai ánh đao cực lớn giao thoa tới, quét ngang trời cao, rung động lắc lư núi rừng, chiến uy ngập trời rung chuyển trời đất.

Phốc! Phốc!

Ánh đao liên tiếp bổ chém, huyết nhục bay tứ tung, Táng Hải Phạm Tinh Tích bởi vì thân thể xiêu vẹo uốn éo đến giơ lên móng vuốt to lớn... Bay đi ra ngoài...

Giáp da cứng cỏi giống như là huyền thiết, vậy mà lại trông yếu ớt như là giấy.

Toàn trường kinh hô, liên tiếp vang lên thanh âm hít thở, đây là ngoan nhân nào đến?

Bên ngoài mấy nghìn thước, một đầu hùng sư đạp hướng đỉnh núi, như là mặt trời mọc, kim quang sáng chói chói mắt, chiếu đến người mắt mở không ra, khí thế khiếp người. Tại trên lưng nó, có một nam tử oai hùng đang ngồi đấy, chiến ý ngập trời, uy năng như biển, trong tay hắn cầm chiến đao màu đen, chấn vỗ giữa trời. Ông tiếng bạo hưởng, ánh đao cực lớn nứt vỡ trời cao, nộ chém mà đi.

Bình Luận (0)
Comment