Uy lực một đao, năng lượng đất trời đều sôi trào.
Táng Hải Phạm Tinh Tích thống khổ phẫn nộ, dựng người mà lên, thân thể cao lớn như là một tòa đỉnh núi màu xanh, toàn thân chói lọi bùng cháy, sáng lạn không gì sánh được, như là Thần linh, vừa giống như hung ma, năng lượng màu xanh hóa thành đại dương mênh mông, trấn áp đi qua phía trước, một kích toàn lực, muốn trấn giết tên hỗn đản kia.
Oanh!
Cường quang cùng ánh đao đối kích giữa không trung, một mảnh cường quang kia, cái gì cũng đều nhìn không tới, chỉ là mơ hồ cảm nhận được bên trong núi cao nát bấy, mặt đất rạn nứt, bộc phát lấy uy năng không gì sánh kịp. Ánh đao màu đen chôn vùi, nhưng theo sát phía sau, liên tục hai ánh đao xuyên thủng cuồng triều năng lượng sôi trào, bổ về phía Táng Hải Phạm Tinh Tích còn rơi xuống đất, phốc phốc, máu tươi bắn tung tóe, thân thể khổng lồ bị đánh bay lên khỏi mặt đất.
Hai lần bổ vào trên bụng này của nó, mở ngực bể bụng, nội tạng rơi vãi.
Táng Hải Phạm Tinh Tích kêu thảm thiết, chưa từng bi thảm qua như vậy, huyết mạch cường hãn, địa vị tôn quý, khiến nó trong Tru Thiên điện được mỗi người kính sợ, ngay cả thế lực bên ngoài đều rõ ràng uy danh nhất tộc này của chúng.
Là ai? Ai dám làm tổn thương ta!
Một bóng người xông mạnh tới, xuất hiện ở bên cạnh Táng Hải Phạm Tinh Tích.
Đương nhiên đó là nam tử cưỡi màu vàng hùng sư kia, Kim Sư song đầu ngẩng cao, gào thét như sét, nam tử giơ lên chiến đao, ngút trời một kích, bổ vào trong bụng Táng Hải Phạm Tinh Tích, bắt nó từ dưới lên trên, sống sờ sờ bổ ra.
- Phốc một tiếng, mưa máu tung tóe, nam tử cưỡi Kim Sư rút đi, Táng Hải Phạm Tinh Tích trở thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống hai bên núi rừng.
Đột nhiên xảy ra biến cố, khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ, bất luận là đám người xem chiến hay là Linh Yêu trong núi rừng, đều bị sợ hãi.
Chiến nô may mắn đào tẩu liên tiếp lui về phía sau, một khắc cũng không dám dừng lại, Nhưng hùng sư sớm đã tập trung vào hắn, như là thiên thạch màu vàng hừng hực bùng cháy, lướt ngang trời, song đầu gào thét, sóng âm như thủy triều, trong nháy mắt chìm ngập hắn, sống sờ sờ chấn thành mảnh vỡ.
Quá đột nhiên! Quá kinh khủng!
Sát khí ngập trời, chém liên tục Song Thánh!
Các chủ Tinh Tượng các cùng Chu Thanh Thanh đều có chút biến sắc, kinh hồn hít thở, lại khó giữ vững bình tĩnh.
Là ai!
Chỗ nào lại đi ra ngoan nhân!
Táng Hải Phạm Tinh Tích là thủ hộ thú của Tru Thiên điện, mặc dù chỉ có hơn mười đầu, nhưng bởi vì đầu có huyết mạch thuần chánh nhất tuổi lớn nhất kia đã đạt đến Thiên Võ Cảnh, có thể nói là bá chủ một phương Yêu tộc, mấy đời sau đều cực kỳ hung hãn cường đại.
Ai dám bổ sống nó? Còn chém thành hai nửa!
Tần Mệnh bị một màn bất thình lình kinh đến, ở đâu ra anh hùng, quá sung sức rồi! Tại sau khi nhìn rõ ràng đầu Kim Sư cùng nam tử trên lưng kia, hắn vừa mừng vừa sợ:
- Táng Hải U Hồn? Tại sao hắn lại ở chỗ này.
Kim Sư song đầu nhìn quanh núi rừng, hung uy hừng hực, thấy không có người lộn xộn, lúc này mới bay lên không phóng tới không trung, nghênh tiếp Tần Mệnh.
Nam tử thu đao, cõng đến sau lưng.
- Đã lâu không gặp.
Tần Mệnh toàn thân nổi lên dậy sóng, kích động cũng không biết nói cái gì, hắn gần như không dám tin vào hai mắt của mình, tại phía đông Cổ Hải lạ lẫm lại xa xôi này vậy mà đụng phải người quen!
- Rời khỏi Vạn Tuế Sơn, ta liền ngao du hải vực, một lần nữa tu luyện, một tháng trước vừa mới tiến tới phía đông.
Táng Hải U Hồn nói chuyện từ trước đến nay đều là ngắn gọn như vậy. Nhưng khi nhìn lấy khí tức cường thịnh của Tần Mệnh, cảnh giới Thánh Võ nhị trọng thiên, trong lòng hắn vẫn là rất rung động.
Thời điểm chia tay lúc trước, hắn cao hơn Tần Mệnh hai cái cảnh giới, sở dĩ vài năm ngắn ngủi lại lên tới Thánh Võ tam trọng thiên, là vì hắn đã từng chính là Thánh Võ thất trọng thiên, lại lần nữa đã nhận được mấy đại cơ duyên.
Tần Mệnh thì sao? Vậy mà vài năm ngắn ngủi đã đuổi tới Thánh Võ nhị trọng thiên.
- Ta cũng là vừa tới gần đây, bởi vì một hồi ngoài ý muốn, tỉnh lại đã đi đến nơi này.
Tần Mệnh quá kích động.
- Chỉ một mình ngươi?
- Chỉ mình ta, chúng ta rời khỏi nơi này trước, ôn chuyện thật tốt.
Tần Mệnh nắm lấy Lạc Hàn đang hôn mê, quét mắt qua núi rừng yên tĩnh kinh hãi, vọt vào tầng mây.
Hoàng Kim Sư toàn thân hừng hực kim quang, như là vòng mặt trời màu vàng, chở Táng Hải U Hồn đuổi theo Tần Mệnh.
Đám người trên Bích Ba đảo dùng ánh mắt xen lẫn sợ hãi nhìn đến Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn, đầu rất nhiều người đến bây giờ đều là ngu ra, từ đâu xuất hiện ngoan nhân? Thế công như gió lớn quét lá rụng chém giết Táng Hải Phạm Tinh Tích, làm vỡ nát chiến nô Tru Thiên điện. Bọn hắn thậm chí đều không thấy rõ ràng người nọ có bộ dáng gì, giơ tay chém xuống, chấm dứt!!
Lúc nào Thánh Võ Cảnh lại không chịu nổi một kích như vậy? Lúc nào Tru Thiên điện có thể bị người khác dày xéo như thế? Bọn hắn ngẫm lại đều không rét mà run!
Tuy nhiên đến bây giờ mọi người đã mơ hồ hiểu rõ, Lục Nghiêu không phải có một mình, hắn còn có giúp đỡ, lại còn là kẻ càng hung hãn càng cường hãn giúp đỡ! Cả trận sự kiện kia đã làm cho mọi người phải cẩn thận cân nhắc.
Các chủ Tinh Tượng các nhìn qua phương hướng Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn rời khỏi, thất thần thật lâu. Mấy ngày hôm trước suy diễn tinh thần, luôn cảm giác sát khí sương mù bên trên Bích Ba đảo không có hoàn toàn tan hết, lúc ấy còn tưởng rằng là Tru Thiên điện sẽ đến nghiêm trị Ôn gia cùng Kiều gia đến tuyên cáo danh uy của bản thân, không nghĩ tới chờ đến một hồi loạn chiến như vậy. Mặc dù là kinh hồng thoáng hiện như lóe sáng chợt rơi, nhưng lại oanh động như núi lửa phun trào.