Táng Hải U Hồn đứng giữa mảnh đường núi đá vụn, nhìn qua hòn đảo bị sương mù bao phủ, ẩm ướt rét lạnh, ẩm ướt rất nặng, trên tảng đá dưới mặt đất bò đầy rêu xanh dày đặc, gốc cây già tráng kiện đến cổ xưa nửa ẩn nửa hiện tại giữa sương mù. Sương mù là hơi nước, nhưng bên trong lại ẩn chứa nồng đậm linh lực, hít sâu một cái, kinh mạch toàn thân đều chậm rãi giãn ra, như là ăn hết linh quả.
- Chính là kiêu ngạo như vậy, chính là cao ngạo như vậy. Chúng ta đây cũng không cần khách khí.
Tần Mệnh cười nhặt lên tảng đá trên mặt đất, răng rắc bóp nát, rêu xanh, bùn đất, mảnh vụn, vô thanh rơi vãi, nhưng bên trong lại dâng lên cỗ linh khí nhàn nhạt. Cả hòn đảo đều bị năng lượng khoáng mạch khổng lồ dưới đáy biển ‘Luyện hóa’, ngay cả núi cao, mặt đất, rừng cây, còn có không khí, đều tràn đầy năng lượng. Không thể không nói nơi này chính xác là khối bảo địa khó có được, đừng nói đã từng là mảnh mộ trường cổ xưa, coi như là hòn đảo bình thường, ở chỗ này dựng dưỡng hơn một nghìn năm cũng sẽ biến thành bảo địa.
Tần Mệnh cảm nhận được kích tình đã lâu, Tru Thiên điện, là các ngươi nhất định muốn chọc ta, đừng trách ta không khách khí.
- Thần thức nhận đến áp chế, phạm vi dò xét không đến ba trăm thước.
Táng Hải U Hồn khuếch tán thần thức như là xông vào vũng bùn, khó khăn khuếch trương ra ba trăm thước cũng liền không hơn được nữa. Hẳn là nhận đến sương mù quấy nhiễu.
- Trước khi đám trưởng lão trấn thủ phát hiện, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Tần Mệnh nhẹ vỗ về không gian giới chỉ của bản thân, bên trong còn lại một nửa không gian, chỉ mong có thể nhồi vào toàn bộ.
Táng Hải U Hồn vung lên chiến đao sau lưng, nắm ở trong tay:
- Phát hiện thì sao? Không có coi trọng như vậy, đi đến đâu lấy đến đó.
Một thiếu niên đột nhiên xuất hiện tại phía trước, tại giữa núi non trùng điệp nhảy nhót bay lượn, rơi xuống trước mặt bọn họ.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn đều thoáng ngưng mi, không nghĩ tới vừa mới tiến đến lại đụng phải người. Bọn hắn cầm đao rút kiếm, chuẩn bị xuất kích.
Thiếu niên thân mặc áo trắng dài, phong độ nhẹ nhàng, rất có khí tức nho nhã, tuổi tại hai mươi trở lên, nhưng con mắt sáng lạn, tinh khí thần rất đủ, giữa hai con ngươi bay xéo mang theo phần ngạo khí, cảnh giới đã là Địa Võ ngũ trọng thiên.
Hắn hiếu kỳ nhìn Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn, bỗng nhiên giật mình, cung kính mà hành lễ:
- Đệ tử nội điện Quách Hoan, gặp qua hai vị trưởng lão.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn trao đổi ánh mắt, đều nhàn nhạt ứng tiếng.
- Hai vị trưởng lão, còn mấy ngày nữa phong đảo?
Quách Hoan không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải trưởng lão trấn thủ, lại còn là hai vị. Nên biết rằng đám trưởng lão trấn thủ đều là rất điệu thấp, sẽ không dễ dàng lộ diện, thậm chí trên đảo có mấy trưởng lão trấn thủ đều không ai biết được. Nhưng bọn hắn quanh năm trấn thủ Táng Thần Đảo, khẳng định biết rõ chỗ nào có bảo tàng, có thể cho ta chút chỉ dẫn hay không đây?
- Không biết.
Tần Mệnh giọng điệu đạm mạc.
Quách Hoan kỳ quái, không đến mức cứng nhắc như vậy đi.
- Ta hỏi vấn đề này không tuân theo quy định sao?
- Đạt được bảo bối?
Tần Mệnh nhìn Quách Hoan trong tay dẫn theo chuôi tàn gỉ kiếm gãy, thoạt nhìn đã có chút tuổi tác, ném tới nơi khác nơi chính là cái đồng nát sắt vụn.
- Ừm!!
Quách Hoan rất kích động, hắn là tìm đến trong mảnh đá vụn, nhìn rất không bắt mắt, Nhưng tại thời điểm rút ra, sát khí cuồng liệt nổ tung suýt chút nữa đem hắn chấn vỡ, hắn phế đi rất lớn tinh lực mới rút ra được.
- Lấy ra, ta nhìn một cái.
- Cho! Trưởng lão, ngài giúp ta chuẩn đoán, chuôi kiếm nầy là lai lịch gì?
Quách Hoan liền vội cung kính mà dâng lên.
Tần Mệnh ngưng tụ lên linh lực, thấm vào kiếm gãy, một cỗ sát ý ngập trời cuồn cuộn kéo tới, nhảy vào trong cơ thể của hắn, trong một cái chớp mắt, hắn nhìn thấy hình ảnh núi thây biển máu, trên mặt đất đổ máu, mặc dù không có đáng sợ như Tu La đao, nhưng cũng thực sự vô cùng kinh người, vậy mà chấn hắn khí huyết sôi trào, khí hải đều nhận đến trùng kích. Hắn đã là Thánh Võ nhị trọng thiên, vậy mà có thể ảnh hưởng đến hắn, thật không thể tin được.
Quách Hoan cẩn thận quan sát đến Tần Mệnh, âm thầm sợ hãi thán phục, không hổ là trưởng lão thủ hộ, quá cường đại, vậy mà một chút việc đều không có.
- Chính xác là bảo kiếm.
Tần Mệnh tiện tay thu vào không gian giới chỉ.
Thiếu niên sửng sốt, giơ tay lên, nói quanh co hai cái, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi:
- Ách... Cái này là của ta.
- Là của ngươi.
- Ta giống như trông thấy nó tiến vào ngài không gian giới chỉ.
- Đúng vậy.
- Không đúng!
- A, thực xin lỗi, ăn cướp.
- A?
Quách Hoan còn cho là mình nghe lầm, ăn cướp? Lời này từ trong miệng trưởng lão trấn thủ nói ra làm sao nghe đến quái dị như vậy.
Tần Mệnh cười nhạt một tiếng, chỉ chỉ trên dưới người hắn:
- Còn có bảo bối gì?
- Các ngươi...
- Vẫn chưa rõ sao? Ăn cướp! Đều lấy bảo bối ra.
Quách Hoan đột nhiên kích động mà nhảy dựng lên, chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ:
- Trưởng lão! Các ngươi không thể như vậy! Đây là ta vất vả tìm đến, các ngươi biết rõ sư phụ của ta là ai chăng?
- Không biết.
Táng Hải U Hồn vung ra cái bao tải.
- Làm gì?
Quách Hoan tức giận, trưởng lão trấn thủ có thể muốn làm gì thì làm sao?
- Bắt cóc.
Bao tải bay lên không, sóng khí cuộn trào mãnh liệt, bên trong dâng lên cường quang, đảo mắt đã thu Quách Hoan đi vào.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn trao đổi ánh mắt, bước lớn đi vào núi rừng bao phủ sương mù.
...